Nó lái xe vun vút trên đường, chiếc xe giống như con thú dữ bị mất kiểm soát cứ lao thẳng trên lằn đường làm cho mọi người rủa thầm:
-Muốn chết thì chết một mình đi..
-Trời ơi có ai giành đầu thai đâu..
Thấy nó cứ mất kiểm soát thế nên Trân Trân khuyên:
-Mày bình tĩnh lại được không?
-....không trả lời.
-Không đồng ý thì cũng có ai làm gì được đâu. Mày bình tĩnh lại đi.
Còn phía sau là con môtô đen của Thi Thi đang đuổi theo, Thi Thi gọi cho nó:
-Mày bình tĩnh lại dùm tao đi. Mày điên thì điên đúng lúc giúp tao.
Chợt....
-Thanh Thanh....xoảng.
Thật ra nó đã quẹt trúng gánh hàng của bà cụ bán tàu hủ non.
-Ôi trời ơi. Cụ khóc.
Nó cùng Trân Trân lật đật xuống xe cùng lúc đó Thi Thi cũng đến.
-Con... Con xin lỗi. Bà có sao không ạ. Nó ân hận nói.
-Bà bà có cần vào viện không ạ. Trân Trân nói.
-Bà ơi bà có sao không ạ. Thi Thi sốt sắn.
-Bà không sao nhưng mà gánh hàng của bà đổ hết rồi. Bà khóc.
-Con xin lỗi. Con sẽ đền gánh hàng cho bà. Nó nói.
-Thôi...
-Bà cầm lấy đi ạ. Nó dúi vào tay bà tờ tiền 500K
-Nhưng...
-Thôi bà. Nhà bà ở đâu con đưa bà về. Nó nhẹ nhàng hỏi.
-À thôi. Bà nhà bà gần ở đây bà cũng không sao đâu. Tụi con về trước đi để ba mẹ lo.
-Vậy thôi tụi con bề trước ạ. Nói rồi Trân Trân kéo nó vào trong xe, lần này Trân Trân không để nó lái nữa mà tự mình lái, còn Thi Thi thì phóng trên con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/don-gian-la-vi-anh-yeu-em/51062/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.