Có lẽ là vì ngoài nắng lâu nên Mạn Thư hơi choáng, khi đến bệnh viện cô được sơ cứu, không có gì đáng ngại. Dương Lâm Bảo ngồi ở ngoài nhìn vào trong xem cô ngoan ngoãn làm theo lời bác sĩ.
- Đội trưởng.
Hắn quay lại thì bắt gặp ngay người quen, anh ta trên tay còn cầm một camen, hắn mặt lạnh tanh hắn nói:
- Lâm Hàn! Cậu ở đây làm gì?
Lâm Hàn nhìn Lâm Bảo:
- Vợ em sinh thưa đội trưởng. Còn anh bị thương hay sao đến đây?
Rõ ràng hai hôm trước Lâm Hàn đã xin nghỉ phép để chăm vợ mới sinh mà sao giờ anh quên béng mất. Anh nhìn vào phòng có Mạn Thư, trả lời cộc lốc:
- Chắc cậu nghỉ phép nhiều quá rồi ấy nhỉ?
Lâm Hàn nghe thế liền sắng sốt:
- Không không! Xin lỗi đội trưởng, em đi ngay.
Nói xong không cần Dương Lâm Bảo có cho hay không, hắn liền trở bước vội đi. Một lúc sau Mạn Thư đi ra, đến chỗ hắn:
- Cám ơn anh, tôi về nhé!
- Chẳng lẽ đợi tôi đưa cô về!
Cái tên đáng chết! Trong lòng cô rủa thầm hắn, nhưng ở ngoài vẫn nặn ra nụ cười:
- Không cần đến thế, tôi về được rồi!
Hắn đứng lên quay người bước đi, cô gọi lại:
- A đội trưởng Dương! Anh có thể cho tôi số không?
Thấy Dương Lâm Bảo quay lại, nhìn sắc mặt hắn kiêu ngạo khó coi, cô nuốt nước bọt giải thích thêm:
- Tại lúc trước.. Anh không cho số nên..
Tưởng rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570664/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.