Cô nói nhỏ nhưng đủ nghe! Dương Lâm Bảo cau mày lại. Hắn nghe tên thằng đàn ông khác thốt ra từ miệng cô thì không chịu được nữa! Rõ ràng gặp cô vài lần nhưng không biết rằng hắn đã có tình cảm với cô! Lúc nãy hắn còn nghĩ rằng mình phải theo đuổi được cô! Đợi cô đủ lớn sẽ cưới về làm vợ. Nhưng giờ hắn lại nổi trận lôi đình, pháp luật, cảnh sát gì đó hắn cũng chẳng cần, ích kỉ của hắn đã xâm chiếm đầu óc hắn, hắn muốn trừng trị cô gái hư hỏng này!
Dương Lâm Bảo vứt cái gối lên giường, vào phòng tắm, lúc sau ra tay hắn cầm một chậu nước nhỏ, hắn tạt thẳng mặt Hạ Mạn Thư. Hạ Mạn Thư giật mình "a" lên một tiếng, chút nữa chết ngạt vì nước, cô ho sặc sụa, chưa kịp định thần gì hết thì cô có cảm giác như có một lực đè lên người mình. Một tay nâng đầu cô lên, chưa kịp la gì thì bị ai đó ngấu nghiến lấy cánh môi mỏng!
Hạ Mạn Thư dùng lực đẩy Dương Lâm Bảo ra nhưng vẫn không được. Sức hắn như gấu, cô cảm nhận được sự tức giận trong người hắn, cô vùng vẫy nhưng càng bị hắn nghiến chặt. Một mùi máu nồng lên, môi cô bị tên ấy hôn đến bật máu, những giọt máu hòa vào miệng cô và tên đó! Dương Lâm Bảo khựng lại, nhả môi cô ra, nhưng mà vẫn gần như thế! Hạ Mạn Thư liền khóc lóc:
- Đội trưởng Dương! Tôi xin anh, tôi đã làm gì có lỗi với anh, xin anh bỏ qua, đừng làm vậy. Anh tha..
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570662/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.