Cô ngồi thất thần một lúc thật lâu thật lâu sau cô mới bình tĩnh được. Hạ Mạn Thư chẳng hiểu cái chuyện gì xảy ra với mình, rõ ràng là có ký vào tờ giấy kết hôn đâu, sao lại xảy ra chuyện như vậy cơ chứ. Cô gượng đứng dậy, cầm tờ giấy đi ra ngoài.
Mình phải đi hỏi cho ra lẽ, tại sao lại như thế này? Hắn, hắn đã làm gì cơ chứ?
Hạ Mạn Thư cành đi càng nhanh, chạy vòng qua sân tập đến sân tập bắn. Dương Lâm Bảo đang ngồi phía túp lều quan sát quân lính tập bắn nên không để ý cô đi vào. Hạ Mạn Thư giận dữ đi đến vứt tờ giấy đăng ký kết hôn vào người anh, quát to:
- Dương Lâm Bảo, cái này là như thế nào?
Dương Lâm Bảo chẳng gọi là ngạc nhiên khi thấy cô cuất hiện, bởi vì anh cố tình để tờ giấy đó ở chỗ cô dễ thấy nhất. Quân lính xung quanh thấy cô thì ngừng tập, dõi theo. Hóa ra, người đẹp này là của Thượng tướng, hèn gì Trần Diệc và Dương Nguyên chăm sóc cô ấy từng chút một. Dương Lâm Bảo nhận thấy những ánh mắt hóng chuyện, anh ra lệnh:
- Giải tán trở về tự tập luyện.
Quân lính biết rằng mình đã bị đuổi đi nên cũng răm rắp nghe theo, nhưng họ vẫn muốn ở lại hóng chuyện a, người đẹp kia tức giận với Thượng tướng rồi, nhưng Thượng tướng của họ vẫn không đuổi đi.
Từng người từng người đã rời khỏi khu luyện bắn. Giờ đây nguyên một bãi rộng chỉ có hai người. Dương Lâm Bảo cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570609/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.