Dương Lâm Bảo tắm táp xong xuôi thì quấn khăn bế cô trở về giường. Hạ Mạn Thư gục đầu vào chăn xấu hổ, không dám ngước mặt lên nhìn con người bụng dạ xấu xa trước mặt. Dương Lâm Bảo cũng không trêu chọc cô nữa, xoa xoa đầu cô vẻ nuông chiều:
- Ở nhà ngoan, không cần chạy xuống bếp tập thể nữa đâu, vận động thế đủ rồi. Một chút nữa Dương Nguyên sẽ mang đồ ăn trưa đến cho em, nhớ ăn đấy.
Nói xong anh đứng dậy chuẩn sải chân ra ngoài, sẵn tiện đóng cửa lại cho cô. Hạ Mạn Thư chui đầu ra khỏi chăn, lồm cồm bò đến mép giường vươn cổ nhìn ra cửa sổ. Bóng dáng cao lớn của anh ung dung bước đi, khoác trên người bộ quân trang phẳng phiu vừa vặn. Khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng. Đợi anh khuất bóng phía sau hàng cây thì cô mới rũ bỏ căng thẳng nằm dài trên giường. Vậy là.. cô đã là phụ nữ. Cái quý nhất của con gái đã bị hắn lấy đi, 17 tuổi. A tên sói già này thật đáng chết, cô thật đáng chết.
Tiếng gọi cửa vang lên:
- Chị Hạ! Em ở trong đó sao?
Hạ Mạn Thư nghe giọng Dương Nguyên, vọng ra:
- Đợi em một chút, em ra ngay.
Nói rồi cô đứng dậy đi kiếm quần áo để thay ra mở cửa. Thấy cô Dương Nguyên tươi cười đưa lồng gỗ thức ăn cho cô rồi nói:
- Em dậy muộn thế này chắc mệt lắm, anh mang rất nhiều cơm, anh cứ ăn đi.
Hạ Mạn Thư mới vừa cầm lồng gỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570610/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.