Hoắc Cố Lăng Thành đang kiểm tra lại số lượng thuốc thang mới được chuyển tới ở ngoài cổng bệnh xá quân khu thì thấy Hạ Mạn Thư đi tới. Anh giơ tay vẫy:
- Hạ Mạn Thư.
Hạ Mạn Thư thấy có người vẫy cô thì khựng lại một chút, nheo nheo đôi mắt mờ nhìn cho rõ. Ai thế? Cô lại bước đi lại gần hơn. Hóa ra là Lăng Thành, cô đi đến:
- Lăng Thành.
Hoắc Cố Lăng Thành đưa sổ sách cho một người đứng bên cạnh rồi bước đến vài bước:
- Em đi đâu đây? Tên kia bảo em không có việc làm đâu.
Hạ Mạn Thư đứng nhìn anh:
- Gọi cho Linh Linh.
Hoắc Cố Lăng Thành nhíu mày, ngạc nhiên:
- Gọi Linh Linh? Làm gì?
Hạ Mạn Thư cố gắng kìm chế cảm xúc của mình:
- Em không mang điện thoại theo. Phiền anh gọi cho Linh Linh dùm.
Hoắc Cố Lăng Thành đoán là cô có chuyện ức chế, liền vừa đi về phía phòng làm việc, l vừa nhỏ giọng:
- Đi theo tôi.
Hạ Mạn Thư lẽo đẽo đi theo vào phòng làm việc của anh, anh kéo chiếc ghế cho cô ngồi rồi hỏi:
- Em đến đây tên kia biết chưa?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, ngồi lên ghế:
- Chưa, em không nói. Nếu có hỏi anh thì anh cũng đừng nói.
Hoắc Cố Lăng Thành ngồi trên ghế làm việc, rút điện thoại ra gọi cho Linh Linh. Đầu dây bên kia "tút tút" hai cái rồi có người bắt máy. Một giọng nói ngọt ngào vang lên:
- Alo Lăng Thành.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570607/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.