Khốn nạn. Em chạy đi đâu chứ Hạ Mạn Thư? Em dám to gan đến như vậy? Dám bỏ trốn đi trong khi ở nơi Cửu đô này em chẳng quen một ai?
Dương Lâm Bảo vừa tức giận vừa lo lắng. Trần Diệc đã phái một trung đội đi tìm kiếm cô trong phạm vi quân khu. Dương Nguyên dẫn theo một tốp binh lính ra ngoài tìm xung quanh. Dương Lâm Bảo lòng nóng như lửa đốt, cả quân khu đều sợ hãi cơn nổi giận lôi đình của anh, chẳng ai bảo ai tự động cũng giúp sức. Một cô gái nhỏ bé thôi mà cũng khiến Thượng tướng của bọn họ hóa điên lên, cô gái này rõ ràng là không phải dạng vừa rồi.
Hoắc Cố Lăng Thành thấy quân khu căng thẳng, đoán chừng là Dương Lâm Bảo đang điên cuồng tìm kiếm Hạ Mạn Thư. Anh giấu cô buổi chiều thế là đủ, giờ nên trả lại cho hắn, nếu chút nữa không tìm được cô thì chuông tập hợp quân sự khẩn cấp hắn cũng dám rung. Hoắc Cố Lăng Thành đi vào phòng làm việc, liếc nhìn thấy Hạ Mạn Thư đang nằm ngủ trên ghế, anh đưa tay cầm chiếc điện thoại trên bàn rồi đi ra ngoài, lướt gọi, lúc sau có người bắt máy, anh liền nói:
- Vợ cậu đang ở chỗ tôi.
Điện thoại cúp, anh khẽ mỉm cười lắc đầu:
- Đúng là yêu vào sẽ mù quáng hết.
Anh tựa vài tường nhẩm tính thời gian, chưa đầy 3 phút Dương Lâm Bảo đã chạy đến. Trên trán còn đầy mồ hôi, đi đến đã hỏi:
- Cô ấy đâu?
Hoắc Cố Lăng Thành chỉ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-xin-dung-tay/2570605/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.