Viện Âm nhạc Quốc gia. 
"Nguyệt Dao, sáng nay cậu còn luyện đàn bài hát ấy không?" 
"Còn, tớ muốn đàn thêm!" 
"Nhưng tớ nghe đã quá hay rồi!" 
"Chưa đâu Quỳnh Anh, tớ nghe sư phụ tớ đàn bài này rồi! Phải nói là xuất quỉ nhập thần!" 
Cô bạn thân Quỳnh Anh cười ha ha. 
"Tớ thấy cậu muốn luyện thành kỹ xảo để bắt mồi thì đúng hơn!" 
Nguyệt Dao nở nụ cười tươi như đóa hoa hồng đỏ. Đáy mắt long lanh như hạt sương mai. 
Đến một ngã rẽ. Quỳnh Anh phải lên Văn phòng khoa có việc. Nguyệt Dao quay sang nhìn cô bạn. 
"Tạm biệt cậu! Thuận buồm xuôi gió nha!" 
"Ừ, Cậu cũng vậy! Luyện đàn cho hay nha! Để bắt con rùa vàng cả đời hưởng lạc!" 
"Cậu tào lao quá đi! Không nói nữa! Tạm biệt!" 
Nguyệt Dao xoay lưng hướng vể dãy phòng luyện đàn của Khoa nhạc truyền thống. Lòng không khỏi bồi hồi vì lời nói vừa rồi của Quỳnh Anh. 
Quả đúng như vậy, cô là đang săn mồi. Nhưng không phải săn rùa vàng mà là săn chồng!... Nhầm là săn người yêu! 
Tự dạo nghe giọng nói ấm áp kia. Trong lòng cô không ngừng thầm ước: Được một lần gặp lại anh! 
Để cô nói với anh tiếng cảm ơn. Để nghe anh nói thêm vài câu nữa. Và đặc biệt, cô rất tò mò về gương mặt anh. Cô muốn biết chủ nhân của giọng nói ấm áp ấy có mặt mũi như thế nào? 
Cô ngẩng mặt nhìn bầu trời trong vắt sớm mai: Con cầu xin ông, cho con gặp lại anh ấy! Một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700228/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.