Cách thành phố sáu mươi kilomet về hướng đông. Khu du lich nổi tiếng Vân Sơn đang vào mùa đông khách. 
Sau khi tìm chỗ đậu được chiếc SUV, Phạm Chánh nắm tay Nguyệt Dao đi về hướng biển. 
"Anh nói xem, trời trưa đang nắng thế này, đưa em ra đây, có phải muốn ướp muối em không?" Cô vừa đi vừa than thở. 
"Bậy!" Phạm Chánh ban cho cô nụ cười làm điên đảo chúng sinh. 
Nguyệt Dao nhìn nụ cười còn vương trên môi anh. Dịu dàng như nước. Cô có chút không tin đây là thực. Vì cũng là Phạm Chánh nhưng anh của bây giờ và một Phạm đội trưởng ở hai mươi phút trước hoàn toàn trái ngược nhau. 
Lúc đó, cô đang chán nản cách dạy đàn của Erick. Nên thà bỏ luyện đàn chứ không muốn quay về lớp. 
Dưới gốc cây me già, cô nhàm chán tựa lưng vào băng đá. Muốn trốn học ra cổng tìm anh nhưng cây đàn còn trong lớp. Cô không thể ra về với bàn tay không. 
Đơn giản vì tối cô còn bận làm thêm. Cây đàn là bạn đồng hành cùng cô kiếm bát cơm nơi phố xá. 
Cô đang nghĩ cách vào xin Erick. Phạm Chánh đã có mặt ngay trước mắt cô. 
"Anh vào bằng cách nào?" Nguyệt Dao kinh ngạc nhìn sững vào anh. 
Phạm Chánh không trả lời. Hai tay nhàn nhã nhét túi quần. Lưng tựa vào gốc me già. Khóa ánh mắt trong mắt cô. 
"Em trốn học?" Ý cười đậm ở khóe môi. 
Việc đã như thế này rồi. Cô cũng không mấy quan tâm đến giữ thể diện. 
"Em trốn thầy!" Cô 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700186/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.