Trong khi ông đội trưởng có người săn thì bà đội trưởng kia cũng không rảnh lắm. 
Trót mê, trót si. Trong một giây lỡ miệng mà Nguyệt Dao đang chạy trối chết. 
Lướt qua vài đứa bạn, đến khuôn viên phòng luyện đàn tranh. Nơi đây đã cách khá xa cổng trường. Nhưng Nguyệt Dao vẫn cứ còn cảm giác một cặp mắt đang đuổi theo cô. 
Thành ra, cô chạy thục mạng. 
"Nguyệt Dao!" 
Tiếng gọi của đàn ông đến từ phía sau. Khiến cô càng loạn. Cô gia tăng thêm lực phóng như bay trên con đường lát đá. 
"Nguyệt Dao, em sao vậy?" Một bóng người lao ra chắn lối đi của cô. 
Nguyệt Dao không phản xạ kịp nên úp luôn mặt vào ngực anh ta. 
"Ui!" cô đưa tay sờ lên mũi. Nó đang đau. Cô ngẩng mặt, bực mình quát:"Bộ không có mắt hả?" 
"Có mắt! Nhưng hơi mù!" Giọng nói như bản Sonata Ánh trăng. 
"Erick!" Cô nhận ra anh khi đã chửi xong. 
Đành phải cười hì hì nhìn vị thầy giáo mới:"Sorry nha thầy!" 
Erick nhìn sững sờ nụ cười trên môi Nguyệt Dao. Nụ cười tươi vẹn nguyên màu nắng mới. Anh thẫn thờ đứng lặng. 
Mới sớm mai đã gặp người giống cô. Nguyệt Dao lấy làm hài lòng. Cô huơ huơ bàn tay trước mặt Erick. 
"Thầy, thầy ơi!" 
Erick nắm luôn bàn tay cô. Anh nhìn con nhỏ học trò hành anh tương tư cả đêm, nói:"Hôm nay, em theo tôi luyện nhạc!" 
"Dạ!" Nguyệt Dao giơ tay làm động tác tuân lệnh. 
Cô đến là để cùng giảng viên luyện nhạc mà! Chuyện này như thường lệ từ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700189/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.