Phạm Chánh quay trở lại căn nhà nhỏ đã năm phút sau. 
"Nguyệt Dao!" Bước vào cửa anh hân hoan gọi. 
Không nghe tiếng cô trả lời. Anh đi vội vào trong. 
Trên chiếc bàn vẫn còn nến và hoa. Nhưng người con gái trong lòng không đợi anh như đã hẹn. 
Anh bỏ chiếc đàn trên bàn. Vào từng phòng gọi Nguyệt Dao. Nhưng đáp lại lời anh chỉ là một khoảng không tĩnh lặng. Lòng anh bắt đầu nổi sóng. 
"Em à!" Phạm Chánh lo âu mở nốt cánh cửa phòng tắm. 
Nguyệt Dao không có trong đó. 
Anh hớt hải chạy ra bên ngoài. 
Bốn bề vắng lặng. Chỉ còn tiếng sóng vỗ oàm oạp vào trời đêm. 
"Nguyệt Dao!" Bước chân anh nhanh hơn. Tiếng gọi cũng vội vàng hơn. 
Trong ánh sáng lờ mờ của khu nghỉ dưỡng về đêm. Anh lật tìm cô trong từng con đường nhỏ. 
"Nguyệt Dao! Em ơi..ơi!" Anh bắt tay làm loa hướng mặt ra biển gọi thật to. 
Trong màn đêm vắng lặng. Tiếng của anh vọng rõ vào đất trời. Nhưng chỉ có tiếng gió, tiếng sóng biển trả lời thay cô. 
Phạm Chánh giờ khắc này, lòng hoảng loạn thật sự. Đây là điều chưa xảy ra trong tiền lệ. Trước đây, biết bao nhiêu lần đưa đội đi đột kích, trinh thám. Gặp biết bao hiểm nguy, thậm chí đối mặt với cái chết. Nhưng lòng anh chưa khi nào hoảng loạn như lúc này. Bởi... 
Anh có linh cảm xấu. 
"Nguyệt Dao! Em ơi!" Anh lại gọi vào khoảng không. 
Nó quá hoang lạnh. Bức bách trong lòng khiến anh bật khóc. 
Lúc này, một ý nghĩ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700179/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.