Nguyệt Dao thử cựa quậy hai tay. Mong sợi dây có thể được nới lỏng. Nhưng xem ra cách đó chỉ càng làm tay cô đau thêm. 
Trong ánh sáng vàng sậm hắt ra từ bóng đèn treo lủng lẳng ở giữa trần nhà. Nguyệt Dao trườn người về phía trước nơi cô vừa thấy mớ sắc hoen rỉ dựng ở một góc xa. 
Khoảng cách từ chỗ cô đến đó khoảng mười mét. Vậy mà phải một lúc lâu, Nguyệt Dao mới tiếp cận được thanh sắt. Cô dùng sức cứa sợi dây vào đó. 
Nhanh lên, nhanh lên! Nhanh nữa lên! 
Nguyệt Dao không ngừng thúc giục bản thân. 
Do hai tay bị trói ngược ra sau lưng. Việc cứa sợi dây vào thanh sắt gặp trở ngại. Nhanh quá thì sợ nhầm vào tay, cẩn thận thì thời gian không cho phép. 
Trong tình thế cấp bách, Nguyệt Dao không thể đắn đo bất cứ việc gì. Cô cương quyết cứa đứt sợi dây ở tay với tốc độ nhanh nhất có thể. Bỏ qua thương tổn có thể trúng vào tay. 
Có mấy lần Nguyệt Dao biết thanh sắt đã cứa vào da. Cơn đau rát phút chốc chuyển thành đau nhói. Khiến cô co thắt con tim. 
Qua thời gian nổ lực. Cuối cùng sợi dây cũng đứt. Giải phóng cho đôi tay được tự do. 
Nguyệt Dao đưa tay gỡ ngay miếng băng keo ở miệng. Cô tham lam hít thở thêm vài ngụm khí. Co chân tháo nốt sợi dây thừng đang thít chặt ở cổ chân. 
Chỉ còn vài nút thắt. Ngoài cửa đã có tiếng mở khóa. 
Cô bèn khom người lấy răng cắn vào thút thắt. Nhưng không kịp 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-truong-pham-anh-lam-chong-em/2700178/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.