Một đoạn đường dài đẫm ánh trăng tan, một đoạn đường dài tim đập.
Giọt nước mắt anh rơi, hỏi em ơi, tại sao?(*)
***
Ít lâu sau, Xuân nghe mẹ nói bà định đi xuất khẩu lao động.
Trước khi đi, bà đã gửi gắm cô bé với người hàng xóm. Bác có vẻ quý cô bé, có lẽ là vì cô bé là em họ của chị Trịnh Ngọc Hoa Lan.
Hôm đấy cô bé đứng cách mẹ một cánh cửa, nghe mẹ vừa khóc vừa kể quá khứ đau thương.
Hóa ra, năm xưa bố mẹ cô bé từ rời bỏ quê hương để kiếm tiền, nhưng bố cô bé lại nghiện cờ bạc.
Trước khi vào tù vì nghiện cờ bạc, ông đã tự vẫn, để lại số tiền nợ khổng lồ cho hai mẹ con Xuân. Lúc đó Xuân mới hai tuổi.
Mẹ đã làm đủ mọi việc, lần này bà muốn về quê để nhờ người nhà chăm sóc Xuân, còn bản thân bà đi xuất khẩu lao động để kiếm tiền trả nợ...
Bà đã hứa, tháng nào cũng sẽ gửi tiền về.
Có lẽ do bối rối, bà nói năng khá lộn xộn, không đầu không đuôi.
Lúc đó Xuân không hiểu hết lời mẹ nói, nhưng nhìn mẹ nức nở, nước mắt lăn dài như những hạt trân châu, cô bé cũng òa khóc theo.
Ngày mẹ rời đi, Xuân đã cười tiễn bà.
Cô bé nói bản thân lớn rồi, cô bé sẽ không quấy mẹ, cũng sẽ không khóc. Xuân sẽ đợi mẹ về.
Mẹ đã ôm cô bé thật chặt, sau đó bà lẫn vào dòng người vội vàng. Chiếc máy bay khổng lồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-trang-tan/2747705/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.