Trong lòng Xuân luôn coi Dương như một người anh trai.
Theo dòng chảy của thời gian, cô bé theo đuổi thứ ánh sáng là "Lê Thành Nam" và có một ngôi sao băng là "Nguyễn Khánh Dương".
Lần đầu tiên cô bé chuyển đến trường mới, bạn lớp phó học tập kiêm lớp phó văn thể Lê Thành Nam đã hát bài "Năm ngón tay xinh xinh" để chào mừng Xuân tới lớp 2A.
Giọng hát của cậu vừa ngọt ngào lại dễ thương, trái tim Xuân đã rung động theo từng câu hát của cậu. Nắng mai chiếu qua khung cửa sổ, phủ lên người cậu ấy, khiến Xuân cảm giác cậu ấy đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Cậu ấy cứ như ánh nắng rực rỡ chiếu xuống nhân gian, là cơn mưa mùa xuân mà cô tình nguyện ướt đẫm.
Xuân nghĩ, có lẽ cô đã tìm thấy ánh sáng của đời mình rồi, cậu ấy là Lê Thành Nam.
Vậy còn sao băng?. Đam Mỹ Sắc
Mẹ từng nói, khi sao băng xuất hiện, nếu cô bé ước điều gì, điều ấy sẽ thành sự thật. Xuân chưa bao giờ thấy sao băng, cho đến khi cô gặp Dương.
Dương đã nuông chiều Xuân như nuông chiều một nàng công chúa.
Lần đầu tiên Xuân đến tháng, máu đỏ thấm ướt ga giường. Sáng sớm hôm ấy Xuân chỉ uống sữa tươi, cho nên bụng cô đã quặn đau, sắc mặt cô trắng bệch.
Dương đã nấu nước trà gừng cho cô, sợ cô không chịu được đắng, anh còn hòa thêm mật ong. Anh ngồi cạnh cô, thổi thổi từng ngụm, đút cho cô uống.
Thấy anh lo lắng, cô bèn nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-trang-tan/2747703/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.