Xuân ngơ ngác, nhưng nhìn vào mắt bạn, cô bỗng giật mình. Cậu ấy nói thế là có ý gì?
Trong mắt Xuân, Dương là người anh hiểu chuyện và trưởng thành. Có đồ gì ngon, anh đều nghĩ đến bác hoặc nhường ba đứa. Nhà Xuân và nhà anh ở cùng một ngõ nên anh thân với Xuân hơn nhưng anh cũng quan tâm đến Hân và Nam. Trời nắng, chân Hân bị đau, anh đèo Hân về nhà, sáng hôm sau còn đến tận nhà đưa Hân đi học. Lại có đợt Nam bị ngã ở cầu thang, anh đã hoảng hốt cõng Nam đến phòng y tế.
Bao lần anh quan tâm ba người, Xuân còn chưa nhớ hết. Câu hỏi của bạn làm Xuân rất hoang mang, cô chỉ nói.
"Ừ...anh Dương luôn vậy mà, anh ấy tốt với tất cả tụi mình..."
Hân khẽ thở dài. Ánh mắt cô nhìn Xuân có phần bi thương phẫn uất. Dương yêu thương cả ba người ư? Có thật là như vậy không?
"Cậu sao thế?"
Tất nhiên Hân chẳng thể nói cho Xuân biết Dương có tình cảm với Xuân.
Lúc này trên đường phủ đầy rơm, bởi bây giờ đang là mùa thu hoạch. Không khí phảng phất mùi thơm của rơm, của cỏ cây và làn khói bếp. Những đám nhóc rủ nhau chơi trốn tìm và ô ăn quan, tụ tập ở đầu làng hay đầu ngõ. Nhìn bọn trẻ, Hân và Xuân như quay trở về thời ấu thơ.
Rất lâu rất lâu về trước, có bốn đứa trẻ chơi với nhau rất thân.
Tình cảm giữa bốn đứa ban đầu đơn thuần trong trẻo, không biết bao giờ lại đâm chồi mọc rễ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-trang-tan/2747701/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.