Editor: Senhh
Nhưng bây giờ ta là Dung Nguyệt, động thủ ở bên ngoài không hay lắm.
Ta thì không sao cả, nhưng lỡ như không ai thèm gả cho ca ta thì phải làm sao, về sau huynh ấy cứ ở nhà suốt sẽ phiền chết ta mất.
Tiêu Vân Cơ hơi nhướng mày: "Dung nhị tiểu thư, ngươi có nghe thấy âm thanh gì kì lạ không?"
Ta nhịn, yếu ớt lắc đầu: "Không có."
Tiêu Vân Cơ nhẹ giọng nói: "À, vậy có lẽ là ta nghe lầm rồi. Dung nhị tiểu thư chớ trách, khả năng ta ở chiến trường đã lâu, có khi sẽ xuất hiện một ít ảo giác."
Không phải ảo giác, rốt cuộc thì không thể che giấu được sát ý trong ánh mắt.
Ta cụp mắt xuống, cắn môi.
"Nhưng ta không quen không biết Tiêu tướng quân, hôn ước này hay là bỏ..."
"Nếu ngươi và ta đã có hôn ước, đương nhiên sẽ không giống với những người khác." Tiêu Vân Cơ ngắt lời ta, "Huống chi ta và lệnh huynh chính là huynh đệ đồng sinh cộng tử, đây cũng coi như là thân càng thêm thân."
Tiêu Vân Cơ, ta nói này trước kia ngươi không nên bỏ văn theo võ! Cụm từ "thân càng thêm thân" mà được dùng như vậy à?!
Ta đen mặt trở về nhà, ngay ngày hôm đó ta trực tiếp đập nát mười ba cái cọc hoa mai trong phủ tướng quân.
Cha ta rất đau lòng.
"... Cái đó, A Nguyệt, cọc hoa mai đó đã theo cha rất nhiều năm rồi, con nhẹ..."
Phanh!
Mặt ta không chút cảm xúc đá nát cái thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-thu-mot-mat-mot-con-muon-cuoi-ta/2546216/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.