Editor: Senhh
Đại ca xuất chinh ba năm, một ngày sau khi khải hoàn trở về, kẻ thù cũ Tiêu Vân Cơ tiến cung xin ban hôn, nói muốn cưới ta.
Ta đợi ngoài cửa cung cả ngày, nước mắt lưng tròng: "Tiêu tướng quân, thần nữ không xứng với ngài."
Tiêu Vân Cơ cưỡi ngựa đi tới, nhướng mày cười nói:
"Lệnh huynh* nói muội muội hắn dịu dàng hiền thục, hôm nay gặp mặt, quả nhiên Dung nhị tiểu thư đoan trang hào phóng, đúng là trời sinh một cặp với bản tướng quân."
*Lệnh huynh là kính ngữ, dùng để xưng hô với người mình kính trọng.
Ta cười ôn nhu, bẻ gãy con dao găm trong tay áo.
1.
Ta tên Dung Nguyệt, phụ thân ta là Trấn Bắc Tướng quân của Đại Yến, mẫu thân ta là đệ nhất tài nữ của Đại Yến.
Ta còn có một ca ca sinh đôi, Dung Phong.
Hai huynh muội chúng ta kế thừa mọi thứ tốt đẹp nhất của cha mẹ, chỉ là có xảy ra một chút xíu sai lầm.
Ta giống cha ta, trời sinh vô cùng mạnh mẽ, cốt cách thanh kì*.
*Cốt cách thanh kì: ám chỉ người có tư cách trở thành "cao thủ võ lâm". ( Baike)
Còn ca ta thì giống mẹ, suốt ngày không rời sách vở, bắt một con gà cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Mỗi lần ta leo lên nóc nhà lật ngói*, làm lộn xộn thư phòng của ca ta, huynh ấy đều sẽ dựng chiếc bàn bị rớt một chân lên, không nhanh không chậm viết một bài văn dài lên án hành vi phạm tội của ta.
*Leo lên nóc nhà lật ngói: chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm.
Theo thời gian, võ nghệ của ta tiến bộ vượt bậc, văn chương của ca ta cũng càng thêm sắc bén và ấn tượng hơn.
Mẫu thân ta lo lắng sốt ruột: "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu, A Phong không cưới được thê tử cũng không sao, nhưng nếu A Nguyệt không thể gả đi thì phải làm sao?"
Ngược lại phụ thân ta rất lạc quan: "A Nguyệt trời sinh tài giỏi! Sao có thể không ai thèm cưới chứ?"
Ta thích lời khen này.
Răng rắc!
Ta nhất thời kích động, trực tiếp phá nát ba cái cọc hoa mai.
"Nếu con lợi hại như vậy, vậy sau này phu quân của con chắc chắn phải là nam nhân đẹp nhất Đại Yến?!"
Cha ta trầm mặc một lúc.
"...Nếu thật sự không gả được thì... trùm bao tải đi."
Sau đó ta liền lấy bao tải trùm Tiêu Vân Cơ, tiểu thế tử phủ An Quốc Công–– Sau một tháng ngồi canh ở khắp các ngõ hẻm ở kinh thành, ta chắc chắn, hắn chính là người đẹp nhất.
"Ngươi là ai?" Tiêu Vân Cơ tuổi còn nhỏ, nhưng thật ra tính cách lại cực kỳ trầm ổn, "Ngươi muốn thứ gì bản thế tử đều có thể cho ngươi."
Ta chống cằm: "Ta muốn bắt ngươi về làm áp trại phu quân!"
Bao tải yên tĩnh lại.
Ta bĩu môi, thật là không có thành ý, một yêu cầu nhỏ như vậy mà cũng không đồng ý.
Sau đó ta phát hiện bao tải bị rách một cái lỗ nhỏ, Tiêu Vân Cơ có ý đồ chạy trốn nhưng ta liếc mắt liền nhìn thấy, chỉ một quyền, hắn hoàn toàn ngất đi.
Ta ném bao tải trước cửa lớn phủ An Quốc Công rồi chuồn mất.
Tên Tiêu Vân Cơ này không thú vị, vậy nên ngay lập tức ta đã ném chuyện này ra sau đầu.
Ta để ý một chuyện khác hơn-- cha ta chuẩn bị đưa ta đến núi Vô Danh học võ nghệ!
Còn về ca ta, cũng nhân tiện đi theo đọc sách ở thư viện dưới chân núi Vô Danh.
Trước khi xuất phát ta phát hiện chiếc trâm cài tóc bằng ngọc đỏ mà mẹ ta tặng không biết đã biến đi đâu mất rồi, ca ta an ủi:
"Mất cũng tốt, sau này lúc đánh người đỡ vướng víu."
Cuối cùng, huynh ấy mang theo khuôn mặt bị cha mẹ đánh rời khỏi thành cùng với ta.
6 năm sau, chiến tranh Tây Nam bùng nổ, tin tức cha ta bị thương ở chiến trường truyền về.
Ta quyết định đóng giả ca ta xuất chinh.
2.
Hai mắt ca ca đỏ hoe: "A Nguyệt, ca ca không thể chăm sóc tốt cho muội, trên chiến trường đao kiếm không có mắt, muội nhất định phải..."
Ta nhận lấy cây giáo tua đỏ huynh ấy đưa tới: "Thứ này rất nặng đúng không?"
Ca ta bóp bóp cổ tay đau nhức: "...Ừm."
Ta vỗ vai: "Có chuyện gì thì viết thư đi, nếu còn chậm trễ nữa thì muội sẽ không kịp lập công."
Ta không ngừng đẩy nhanh tốc độ nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.
Tiêu Vân Cơ dẫn quân chi viện, lấy ít thắng nhiều, chẳng những cứu được cha ta còn cướp đi cơ hội thành danh của ta.
Khi ta phong trần mệt mỏi đi vào doanh trại liền nhìn thấy cha ta đang say rượu, xưng huynh gọi đệ với Tiêu Vân Cơ.
"A-- A Phong, con đến rồi! Mau tới hành lễ tiểu thúc thúc của con đi!"
Ta: "..."
Thử hỏi ai có thể chịu được, người đã từng là thủ hạ bại tướng bây giờ vô duyên vô cớ trở thành trưởng bối?
Ta đỡ cha ta, khách khí hành lễ: "Tiêu thế tử."
Thiếu niên rốt cuộc nghiêng đầu nhìn ta.
Lửa trại chiếu lên khuôn mặt tuấn lãng tuyệt sắc kia, mũi cao thẳng, mắt đen như mực.
Ta sửng sốt, cảm khái trong lòng, ánh mắt ta năm đó quả nhiên rất tuyệt.
Giá trị nhan sắc này của Tiêu Vân Cơ có thể làm rách bao tải.
Nhưng chuyện cướp đoạt công lao của ta-- không thể để yên!
Ta cố nặn ra một nụ cười:
"Tiêu thế tử thật lợi hại, có điều người ta đồn rằng tài thư pháp và hội họa của An Quốc Công là lợi hại nhất đương thời, không biết Tiêu thế tử nghĩ thế nào mà lại học võ tòng quân..."
Tiêu Vân Cơ cười cười: "Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy như vậy cũng rất thú vị."
Câu trả lời này vừa nghe liền biết rất giả tạo, nhưng may mắn là ta nhanh chóng hòa nhập vào quân đội, trực tiếp nghe được tin tức.
"Nghe nói năm tám tuổi Tiêu thế tử bị bắt cóc, suýt chút nữa mất mạng! Sau khi khỏe mạnh trở lại, Tiêu thế tử liền quyết tâm bỏ văn theo võ!"
Tôi há hốc mồm.
Tên này... chẳng lẽ là lỗi của ta sao?
Phu quân thì không thấy đâu, ngược lại ta tìm được đối thủ một mất một còn.
3.
Trong ba năm tiếp theo, Tiêu Vân Cơ không ngừng chứng minh điểm này giúp ta.
Ta dẫn dắt quân đội Dung gia, Tiêu Vân Cơ lãnh đạo quân kỵ binh.
Ta lấy ba ngàn thắng một vạn, Tiêu Vân Cơ lại chiếm thành tiếp theo.
Ta tập trung lực lượng ở ngoài sông Hồng, tiêu diệt mười vạn binh lính chỉ trong một đêm; Tiêu Vân Cơ liền phá bảy thành phía Tây Nam, khói lửa mịt mù.
Mọi người đều biết Đại Yến có hai vị tướng tài, nhưng ta xuất đạo muộn hơn một chút nên tên của ta luôn xếp sau Tiêu Vân Cơ.
Khẩu khí này, nhẫn nhịn trong vòng ba năm.
Rốt cuộc thì trong trận chiến cuối cùng, ta phá thành trước Tiêu Vân Cơ một bước, cắm cờ của quân đội Dung gia trên tường thành, đối mặt với Tiêu Vân Cơ ở tận bên dưới.
Ta nhướng mày: "Tiêu thế tử, đa tạ."
Tiêu Vân Cơ ngẩng đầu bình tĩnh nhìn ta vài giây, rồi bỗng nhiên nghiêng đầu cười.
Ta bị nụ cười này làm cho sửng sốt, sau khi định thần lập tức nổi giận.
Cười?
Ngươi cười cái gì mà cười!
Lần này ta quang minh chính đại thắng ngươi đấy!
Nói tóm lại, tranh đấu với Tiêu Vân Cơ lâu như vậy, cuối cùng trận này ta đã giành được thắng lợi.
Đêm đó, Tiêu Vân Cơ xách theo bình rượu đến tìm ta.
Vốn dĩ ta không muốn cho hắn mặt mũi, nhưng nghĩ đến chiến tranh đã kết thúc, sau này ta liền phải đổi về thân phận Dung Nguyệt, lại nghĩ đến lúc đó không còn cơ hội làm càn, vì thế lập tức vui vẻ đồng ý.
Sau khi rượu quá ba tuần, ta tâm tình phức tạp nhìn Tiêu Vân Cơ, người đang dựa vào vai ta, ôm ta không buông tay.
Xem ra lúc trước hắn chuốc say cha ta, nhất định là lén uống rượu giả.
"Tiêu thế tử, xin buông tay." Ta kiềm chế nói.
"Nghe nói ngươi có một muội muội song sinh?" Tiêu Vân Cơ hỏi.
Ta liếc hắn một cái.
"Đúng vậy, muội muội ta dịu dàng hiền thục, lại cực kỳ tài giỏi! Sao nào, ghen tị?"
Tiêu Vân Cơ cười nhẹ một tiếng, lại ôm chặt hơn nữa, cọ cọ vào cổ ta, hạ giọng nói.
"Đúng vậy... Có điều Dung Phong, tại sao eo ngươi lại nhỏ như vậy?"
!!!!!
Ngàn vạn không nghĩ tới thằng nhãi Tiêu Vân Cơ này lại dám làm càn với ta!
Ta trực tiếp gỡ tay hắn ra.
"Tiêu Vân Cơ, ta khuyên ngươi bình tĩnh lại."
Rốt cuộc hắn cũng lùi lại một chút, đôi mắt đen như mực nhìn ta một hồi lâu.
Không biết vì sao, đột nhiên ta cảm thấy không khí xung quanh trở nên loãng hơn.
Thành thật mà nói, khuôn mặt này của Tiêu Vân Cơ thật sự rất đẹp, cho đến bây giờ hắn vẫn luôn là người đẹp nhất mà ta từng thấy.
Đáng tiếc, mặt đẹp như vậy, nhưng tính thì quá cẩu.
Ánh mắt Tiêu Vân Cơ chậm rãi dời xuống, dừng lại trên môi ta, rồi sau đó như là hạ quyết tâm, chậm rãi tới gần---
???
Ta trực tiếp đè Tiêu Vân Cơ xuống mặt đất.
"Tiêu Vân Cơ! Ngươi muốn chết à!"
Ta coi ngươi là huynh đệ, vậy mà ngươi lại muốn hôn ca ta?!
Thời điểm cha ta đi vào liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy-- ta và Tiêu Vân Cơ đều đỏ mặt, quần áo lộn xộn, ta còn cưỡi trên eo Tiêu Vân Cơ.
Cha ta vội vàng lui ra ngoài: "Ngại quá, quấy rầy rồi."
4.
Ta đánh Tiêu Vân Cơ bất tỉnh rồi trả hắn về, sau đó đi thẳng đến doanh trại của cha ta.
Nhìn thấy ta, cha ta hốt hoảng: "Nhanh vậy hả?"
"..."
Ta hít một hơi thật sâu, khẽ mỉm cười: "Cha, người có ý gì?"
Sau khi xác nhận giữa hai người chúng ta thật sự không xảy ra bất cứ chuyện gì, trên mặt cha ta còn lộ ra vài phần tiếc nuối, xoa xoa tay.
"Chẳng phải từ nhỏ con đã thích hắn sao, cơ hội ngàn năm có một đấy!"
"Trong lòng cha còn không rõ suốt ba năm qua hắn đã cướp biết bao nhiêu quân công của con sao?"
"Không phải hắn đã cứu con à..."
"Là con cứu hắn!"
Thôi được, không nhắc đến những chuyện cũ này nữa, ta vẫy vẫy tay.
"Tóm lại là sau khi hồi kinh con sẽ lập tức đổi thân phận với ca ca, về sau cha nói chuyện hay làm bất cứ việc gì đều phải chú ý một chút, đừng để lộ."
Trong ba năm này Dung Phong cũng không nhàn rỗi, ở thư viện dưới núi Vô Danh lấy danh nghĩa của ta viết không ít văn chương.
Cho nên hiện tại ta là Dung nhị tiểu thư tài nữ nổi tiếng của Đại Yến, còn ca ta là Dung tiểu tướng quân công lao hiển hách.
Bà mai muốn làm mai cho hai người chúng ta xếp hàng dài mười dặm, thật là hoàn mỹ.
Cha ta cũng rất vui khi giải quyết được hôn sự khó khăn của hai lão đại trong nhà cùng một lúc: "Cha làm việc, con cứ yên tâm!"
...
Sau khi chiến thắng hồi kinh, ngay ngày hôm đó mẫu thân cũng mang theo ca ca từ thư viện trở về nhà.
Sau ba năm, một lần nữa ta lại mặc váy lụa.
Mẹ ta rất phấn khích: "A Nguyệt, bây giờ người muốn làm mai cho con sắp đạp vỡ cửa nhà chúng ta rồi, ngày mai mẫu thân đưa cho con vài bức họa, con chọn tùy ý!"
Ca ta đứng bên cạnh nói mát: "Đúng vậy, chọn người nào mà chịu đựng giỏi một chút, như vậy hôn sự mới có thể bền lâu được."
Ta lật bàn của huynh ấy.
Ai ngờ cái miệng quạ đen của ca ta lại trở thành sự thật!
Sáng sớm hôm sau, bức họa thì không thấy đâu nhưng lại nhận được một tờ hôn thư.
Tiêu Vân Cơ vào cung từ sớm, lấy công trạng ba năm để đổi lấy hôn ước với ta.
Đúng vậy, chính ta, nhị tiểu thư Dung gia!
Ngược lại ca ta có vẻ rất hài lòng: "Chậc chậc, cuối cùng cái nhà này cũng xuất hiện người có thể áp chế muội."
Ta tức giận bất bình: "Huynh thì biết cái gì! Chỉ có muội áp chế hắn!"
Ánh mắt ca ta trở nên tinh vi: "...Được rồi, đôi tiểu phu thê các ngươi vui vẻ là được."
Nghe nói Tiêu Vân Cơ vẫn còn ở lại trong cung, ta trực tiếp đến đó tìm hắn.
Ta đợi ở ngoài cửa cung suốt một ngày, đến chạng vạng, rốt cuộc Tiêu Vân Cơ cũng đi ra.
Hắn cưỡi hắc mã đi đến, dù bất kì người nào nhìn thấy đều không khỏi cảm khái khí phách mạnh mẽ của thiếu niên.
Đáng tiếc đầu óc lại bị bệnh.
Ta cố gắng nặn ra một giọt nước mắt, lắp bắp tiến lên: "Tiêu tướng quân, thần nữ không xứng."
Tiêu Vân Cơ nhìn ta, trong đôi mắt sâu thẳm như ẩn chứa ánh sao, nhưng lại vội vàng thu lại.
Hắn đột nhiên cười: "Lệnh huynh nói muội muội hắn dịu dàng hiền thục, hôm nay gặp mặt, quả nhiên Dung nhị tiểu thư đoan trang hào phóng, đúng là trời sinh một cặp với bản tướng quân."
Ta: "..."
Ta cười ôn nhu, bẻ gãy con dao găm trong tay áo.