Editor: Senhh
9.
Sáng hôm sau, cả người ta đau nhức bò dậy, không nhịn được thầm mắng:
"Tiêu Vân Cơ, trước kia trên chiến trường ngươi vẫn chưa dốc toàn lực đúng không?!"
Đại Yến thật xui xẻo khi có một vị tướng quân giả dối như ngươi!
Ngươi căn bản không xứng đáng được nổi danh như ta.
À, thật xin lỗi, bây giờ ta có rất nhiều tài danh.
"Thế nào? Thế nào?' Triệu Đường Ngọc ẩn ý nháy mắt với ta, "Mọi người đều nói Tiêu tướng quân trên chiến trường anh dũng phi phàm, hắn có thật sự lợi hại như vậy hay không?"
Ta thương hại liếc mắt nhìn nàng một cái.
Đại Yến tổng cộng có hai vị tướng tài, nhưng một người qua loa cho xong, một người đã bị đổi thành phế vật, giang sơn của Triệu gia các ngươi có thể giữ vững đã là kỳ tích rồi.
"Thần nữ chưa từng ra chiến trường, vấn đề này công chúa vẫn nên đi hỏi ca ta thì hơn."
Triệu Đường Ngọc bĩu môi.
"Hắn không được."
???
Ta ngồi thẳng dậy ngay lập tức.
Triệu Đường Ngọc xua tay: "Ngươi thấy đấy trong cung yến lần trước hắn đứng ra làm thơ, chắc chắn ta và hắn không có điểm chung."
"..."
Ta nhìn ba đĩa hạt dưa trước mặt đã bị cắn sạch sẽ, trầm mặc.
Có vẻ như mức độ khó khăn trong việc tìm tức phụ của ca ta rất cao.
Nhưng mà núi cao còn có núi cao hơn, gã sai vặt tới báo, ca ta bị người ta chặn lại trên đường, đám tướng sĩ kia ngưỡng mộ huynh ấy đã lâu, nói cái gì mà muốn huynh ấy giúp đỡ chỉ điểm một chút.
???
Chỉ với cái tay chân kia của huynh ấy, nếu thật sự đánh nhau, về nhà không biết lại tốn biết bao nhiêu tiền thuốc men nữa!
Ta vội vàng lao ra bên ngoài, Triệu Đường Ngọc giữ chặt ta: "Đánh nhau thì có gì thú vị chứ?"
Nếu không phải xung quanh có quá nhiều người, ta sẽ trực tiếp hất tay nàng ra, chạy như bay tới đó.
Nhưng bây giờ ta là tiểu thư khuê các, huống chi nếu thật sự để cho Triệu Đường Ngọc nhìn thấy cảnh đó, chẳng phải ca ta sẽ không còn một chút cơ hội nào nữa hay sao?
Đang lúc ta vạn phần rối rắm, một gã sai vặt thở hổn hển lại chạy tới.
"Dung tiểu tướng quân không so chiêu với bọn họ!"
Ta thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà Tiêu thế tử đánh nhau với những người đó rồi!"
À, bây giờ ta là thế tử phi.
Lần này, ngược lại là Triệu Đường Ngọc vô cùng kích động kéo ta đi.
"Nhanh nhanh! Tiêu thế tử ra tay vì tiểu cữu, đây đều là nể mặt ngươi đó! Hắn đối với ngươi là tình thâm thắm thiết trời đất chứng giám, ô ô cảm động quá!"
"..."
Triệu Đường Ngọc, bình thường ngươi toàn xem mấy cái thứ đồ linh tinh nào vậy?
Thời điểm chúng ta ngồi xe ngựa đến nơi, mọi chuyện đều đã kết thúc, ca ta và Tiêu Vân Cơ đứng một chỗ, phía trước là một đám tướng sĩ vẻ mặt sùng bái đang nói gì đó.
Tiêu Vân Cơ tư thế lười biếng, nói: "Dung Phong bị thương trên chiến trường, còn chưa khỏi hẳn, sau này các ngươi mà muốn so chiêu, tìm ta là được."
Hả?
Sao ta lại không nghĩ ra được một lý do chính đáng như vậy nhỉ?
Bỗng nhiên, Tiêu Vân Cơ dường như cảm nhận được gì đó, quay đầu lại.
Nhìn thấy ta, môi hắn hơi cong lên.
"A Nguyệt, sao lại tới đây?"
Ta đang định nhảy xuống xe ngựa, bị một câu "A Nguyệt" của hắn làm cho giật mình trượt chân, được hắn vững vàng ôm lấy.
Nhiều đôi mắt nhìn như vậy, lần này thật sự đã chứng thực hình tượng mỏng manh yếu đuối của ta.
Trước mặt mọi người, ta vẫn phải giả bộ ân ái một chút.
Ta đỏ mặt giữ chặt lấy ống tay áo của hắn: "Lo lắng cho phu quân."
Khóe mắt ta nhìn thấy ngũ quan ca ta méo xệch, còn Triệu Đường Ngọc thì ôm ngực, vẻ mặt thích điên lên rồi.
Tiêu Vân Cơ ngẩn ra, hai tay siết chặt, trong mắt cũng mang theo ý cười.
"Thích ta như vậy sao?"
10.
Ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể nói "không" được sao?
Trước kia đoạt công lao của ta, bây giờ lại còn muốn ta nói thích ngươi, toàn là ngươi chiếm tiện nghi!
Bên cạnh có người ríu rít.
"Ai nấy đều đồn là giao tình giữa Tiêu thế tử và Dung tiểu tướng quân vô cùng tốt, không ngờ hắn đối với Dung nhị tiểu thư cũng là như châu như ngọc!"
"Trai tài gái sắc, đúng là một đôi trời đất tạo nên!"
Ta: "..."
Ta vùi mặt vào trong lồng ngực của Tiêu Vân Cơ, ta sợ ta không khống chế nổi vẻ mặt mà méo xệch giống như ca ta, để người khác nhìn thấy thì không tốt.
Tiêu Vân Cơ đỡ ta, quay đầu lại nói thêm câu: "Ta thấy thanh kiếm kia của ngươi không tồi."
Người nọ rất thức thời, lập tức nói: "Bảo kiếm xưng anh hùng, nếu thế tử thích thì tặng cho thế tử."
Sau đó Tiêu Vân Cơ quay đầu liền đưa cho ca ta thanh kiếm đó.
"Vừa rồi thấy ngươi nhìn chằm chằm thanh kiếm này một hồi lâu, nhất định là rất thích, ta cũng không thể lấy đi sở thích của ngươi."
Ca ta nhìn thanh kiếm sắc bén, trầm mặc.
Nếu không phải sợ thanh kiếm đó quá sắc bén sẽ làm huynh ấy bị thương, huynh ấy có thể nhìn chằm chằm như vậy sao?!
Ta cũng trầm mặc.
Cho dù bây giờ ta không tiện cầm đao múa kiếm, nhưng để nó ở nhà nhìn hay sờ một chút cũng được mà! Đây chính là tài sản chung của phu thê đấy Tiêu Vân Cơ!
Ta cắn chặt răng, cố gắng hết sức dậm chân thật nhẹ: "Phu quân, sao chàng lại đối xử với ca ta còn tốt hơn đối xử với ta vậy?"
Tiêu Vân Cơ xoa đầu ta, nhẹ nhàng nói: "Yên tâm, A Nguyệt cũng có quà."
Hai mắt ta sáng lên.
Thứ khác thì không nói, của cải của Tiêu Vân Cơ thật sự phong phú, ta đã nhìn trúng cây thương Phá Vân của hắn từ lâu--
Cho đến khi nhìn thấy có thêm một giá sách mới trong thư phòng, ta suýt chút nữa tắt thở.
Hai mắt Triệu Đường Ngọc sắp dính vào nó luôn rồi.
"Đây là bản duy nhất!"
"Đây cũng vậy!"
"Quyển này ta và A Nguyệt đã tìm rất lâu rồi nhưng không thấy! Tiêu thế tử, chắc hẳn ngươi đã tốn không ít công sức đúng không?"
Tiêu Vân Cơ nhìn ta, đôi mắt đen như mang ý cười: "A Nguyệt thích thì tốt."
Lúc hắn nói lời này, hắn còn ôm eo ta.
Triệu Đường Ngọc vẻ mặt hâm mộ nhìn ta: "A Nguyệt, sao ngươi không nói gì? Có phải là vui đến choáng váng luôn rồi không?"
Ta cố gắng gượng cười, ta sợ giây tiếp theo ta liền không nhịn nổi mà bẻ gãy cánh tay Tiêu Vân Cơ!
Ca ta mở miệng, ánh mắt sâu kín: "A Nguyệt có được một phu quân như vậy, người làm ca ca là ta cũng có thể yên tâm rồi."
Thành thật mà nói, lúc trước khi huynh ấy đưa cây giáo tua đỏ nặng như ngàn quân cho ta cũng chưa nghiến răng nghiến lợi như thế này.
Nhưng Triệu Đường Ngọc đâu thể nhận ra?
Nhìn thấy hai người chúng ta vô cùng ân ái, lại tìm được cuốn sách chỉ có một bản duy nhất mà nàng đã cực khổ tìm kiếm từ lâu, trên đời này còn có ai hạnh phúc hơn nàng không?
Cho nên nàng nói:
"A Nguyệt, Tiêu thế tử thích ngươi đến vậy, ngươi không muốn làm một bài thơ sao?"
"Còn Dung tiểu tướng quân, nghe nói kiếm pháp của ngươi vô cùng lợi hại, đúng lúc cũng có thể thử xem thanh kiếm kia có có thuận tay hay không!"
Huyết mạch hoàng thất của trưởng công chúa được bộc lộ rõ nét ngay tại giờ phút này.
Trong sân, gió nhẹ nhàng lướt qua, vài cánh hoa rơi xuống.
Ca ta cầm kiếm, vẻ mặt nghiêm túc.
Ta cầm bút, im lặng nhìn nhau.
11.
Lúc đó, trong đầu ta hiện lên rất nhiều ý tưởng, chẳng hạn như chống lại trưởng công chúa có tính là thật sự tạo phản hay không, liệu có bị tru di cửu tộc không.
Sợ là không quá ổn, nhà chúng ta thì không sao cả, nhưng phủ An Quốc Công nhà lớn nghiệp lớn, không hay lắm.
Vậy nên ta đặt bút xuống, lắc đầu khẽ thở dài: "Bây giờ trong đầu ta chỉ toàn nghĩ đến phu quân, không chứa nổi những thứ khác, thật sự là không viết được."
Tay cầm kiếm của ca ta run lên.
Tiêu Vân Cơ ngẩn ra, lập tức đi đến sau lưng ta, cầm tay ta, cười nói: "Nói như vậy, ta nên viết bài thơ này thay A Nguyệt mới phải."
Khi hắn nói lời này, hơi thở hắn phả vào gáy ta, có hơi nóng.
Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trên giấy xuất hiện một câu thơ.
Triệu Đường Ngọc kinh ngạc cảm thán.
"Thế tử, tài văn chương của ngươi và A Nguyệt đúng là không phân cao thấp!''
Lời này giống như đang khen ta, trên thực tế lại đang mắng ta.
Ta thật sự rất đau lòng.
Tiêu Vân Cơ, ngươi có bản lĩnh này còn làm võ tướng làm gì chứ! Muốn tranh đấu với ta?
Bây giờ áp lực chuyển sang bên phía ca ta.
Huynh ấy nhíu mày ấn bả vai, nói: "Hình như miệng vết thương của ta lại tái phát."
Mặc dù Triệu Đường Ngọc tiếc nuối, nhưng thấy vẻ mặt của ta, nàng liền không so đo.
Xét thấy Đại Yến khó mà tìm được một vị võ tướng xuất sắc như vậy, nàng cũng không làm khó ca ta:
"Vết thương của Dung tiểu tướng quân có vẻ khá nghiêm trọng, sau khi trở về ta sẽ lấy một ít kim sang dược do Tây Vực tiến cống ở trong cung đưa cho ngươi, chắc chắn ngươi sẽ khỏi rất nhanh!"
Ca ta rất dè dặt: "Vậy thì ngại quá, ba lọ là đủ rồi, nếu thêm nữa ta thật sự không thể nhận được."
Ta có chút bội phục hắn, ba lọ thì ít nhất cũng phải dùng được trong một hai năm đấy nhỉ?
Sắc mặt Triệu Đường Ngọc hơi đỏ.
Vốn dĩ ta tưởng rằng nàng đang ngại ngùng, sau đó mới nhận ra đó là nghẹn.
"A Nguyệt, ca ca của ngươi thật quá đáng! Thuốc đó rất quý giá, ta cũng chỉ có một lọ! Ta tìm đâu ra cho hắn ba lọ chứ?!"
Sao ta biết được?
Dù sao sau này ta nghe nói mỗi ngày trưởng công chúa đều chạy đến chỗ cha nàng, nịnh nọt các kiểu.
Nói ba lọ là ba lọ, một lọ cũng không thể thiếu.
Còn cuộc sống của ta ở phủ An Quốc Công cũng trôi qua rất vui vẻ.
Tiêu Vân Cơ có một võ trường chuyên biệt, đao thương kiếm kích bày ra vài hàng, chỉ dành riêng cho một mình hắn dùng.
Nhưng hắn khá bận rộn, bình thường không có thời gian để tới.
Chuyện này đâu thể được?
Sao ta có thể nhẫn tâm để những tiểu bảo bối đó bị bỏ rơi như vậy chứ?
Vậy nên ta vô cùng khéo léo hỏi Tiêu Vân Cơ: "Phu quân, ca ta nói võ trường kia của chàng thoạt nhìn có vẻ rất tốt..."
Tiêu Vân Cơ nhìn ta, nhướng mày.
"A Nguyệt toàn tâm toàn ý đều là vi phu, chút chuyện nhỏ này tất nhiên là phải giúp."
Ta: "..."
Ngươi muốn nói gì thì nói!
Vì thế những lúc Tiêu Vân Cơ không có ở nhà, ta liền cầm theo sách, dẫn ca ta nghênh ngang đi tới đó.
Sau đó ca ta đọc sách, ta luyện đao thương.
Những ngày thần tiên như thế này thì ai mà không thích?
Nhưng khi con người ta sống quá êm đềm thì rất dễ buông lỏng cảnh giác.
Thời điểm ta học theo quý nữ trong kinh đi chùa Phi Vân dâng hương, bị người bắt.
12.
Nhìn cây đao dài nằm trước mặt, ta nín thở.
Thật đúng là một cây đao tốt, nếu ta nhớ không nhầm thì đây là trân phẩm của đại vương tử Bắc Liêu, Gia Luật Tề.
Lúc trước khi hắn bị ta đánh đến vắt chân lên cổ chạy ta đã thấy, lúc ấy ta đã nhìn trúng rồi, đáng tiếc là không tìm được cơ hội trộm về.
Không ngờ hôm nay lại có thể nhìn thấy nó một lần nữa, đồ tự dâng tới cửa, từ chối thì ngại biết bao?
Vậy nên ta nhìn hắc y nhân che mặt kia.
Cố nhân gặp lại, tặng lễ vật lớn như vậy cũng thật thú vị.
Hắn cũng đang nhìn ta, giọng điệu nghiêm túc:
"Ngươi chính là thế tử phi của Tiêu Vân Cơ, muội muội Dung Phong, Dung Nguyệt?"
A, ta cảm thấy hình như hắn không có ý tốt.
Xung quanh còn có rất nhiều nữ quyến, không thích hợp để đánh đánh giết giết, hơn nữa cũng không phù hợp với thân phận hiện tại của ta.
Vậy nên ta véo cánh tay, đôi mắt đỏ hoe nhu nhược nói: "Các ngươi thả những người khác ra, ta sẽ đi cùng với các ngươi."
Có lẽ Gia Luật Tề không đoán được ta sẽ phối hợp như vậy, nhưng hiển nhiên hắn cũng muốn tốc chiến tốc thắng, vì thế liền phất tay.
Một vị lão phu nhân thần sắc lo lắng nhìn qua, như thể muốn kéo ta: "Cô nương! Nguy hiểm lắm!"
Ta bước nhanh hai bước về phía Gia Luật Tề, lã chã chực khóc:
"Vốn dĩ là bọn họ nhắm đến ta, ta không muốn liên lụy đến mọi người."
Không thể chậm trễ thêm nữa, trời sắp tối rồi, sau khi Tiêu Vân Cơ trở về cơ bản sẽ ở cùng ta, nếu đến lúc đó đụng phải hắn, ta phải giải thích cây đao này như thế nào đây.
Lăn lộn một hồi, cuối cùng ta cũng thuận lợi bị đám người Gia Luật Tề nhốt vào phòng chứa củi của chùa Phi Vân.
"Nghe nói Tiêu Vân Cơ rất yêu thích nàng ta, nàng còn là muội muội ruột của Dung Phong, có nàng trong tay, ta xem bọn họ còn dám làm càn nữa không!"
Gia Luật Tề nói, mũi đao chĩa vào cằm ta.
"Hừ, còn tưởng rằng Tiêu Vân Cơ tài giỏi thế nào... Cuối cùng cũng chỉ là người bình thường không qua được ải mĩ nhân mà thôi."
Nào có ai không thích nghe người khác khen mình, mặc dù tên Gia Luật Tề này hơi ngu ngốc một chút, vũ lực cũng rối tinh rối mù, nhưng ánh mắt hắn không tồi.
Vì thế, tâm trạng ta vui vẻ liền nói: "Đưa đao cho ta, ta tha cho các ngươi toàn thây."
Đám người Gia Luật Tề đồng thời sững sờ, sau đó bỗng nhiên cười ha hả như thể là nghe thấy một chuyện cười nào đó.
"Các ngươi có nghe thấy gì không? Vừa nãy nàng nói cái gì? Hahaha... Nàng nói..."
Đột nhiên tiếng cười của Gia Luật Tề dừng lại.
Ta nhẹ nhàng cởi bỏ dây thừng, cướp lấy đao trong tay hắn.
Một khắc sau, ta dùng mũi đao gỡ bỏ khăn che mặt của hắn, một chân giẫm lên ngực hắn, ung dung thương lượng với hắn:
"Ta nói, đưa đao cho ta, thế nào?"
Hai mắt Gia Luật Tề trừng lớn, tràn đầy kinh hãi.
"Ngươi, ngươi là--"
Ây da, hình như hắn nhận ra ta, vậy thì càng tốt.
Ta cười tủm tỉm gật đầu: "Đúng, chính là cô nãi nãi của ngươi--"
"A Nguyệt."
Hả?
Ai đang gọi ta?
Ta quay đầu lại theo bản năng liền thấy một đống người đang chết lặng nhìn ta.
Cấm vệ quân tới, ca ta tới, Tiêu Vân Cơ... cũng tới.
Hắn đứng trước đám người, khoanh tay, nhìn ta bằng ánh mắt sâu thẳm và trầm lặng.
Ầm.
Đao trong tay ta rơi xuống đất.