-Anh Việt Hoàng!
Bạch Vân chợt nhớ đến việc mà cô bạn nhờ, quay lại nhìn cậu, tay vẫn vòng trước ngực. Trông vẻ mặt trầm tư và nghiêm túc hơn.
-Anh đối với Ngọc Hân là thế nào vậy?
Việt Hoàng đưa ánh mắt có phần lạnh lùng nhìn bầu trời đang trút nước xuống.
-Chẳng sao cả! Cô ấy lại nhờ em chuyện gì sao?
-Ờ! Ak ko! Em chỉ tò mò hỏi thôi! Nhưng cậu ấy rất quan tâm anh mà! Bân nãy còn lo trời mưa, dặn em mang theo ô cho anh nữa.
Cậu liếc mắt dò quanh người cô.
-Ô đâu rồi?
-Này! Em nghiêm túc đấy!
-Tôi cũng nghiêm túc! Ngọc Hân là trách nhiệm của tôi!
-Ko hơn được sao?
Việt Hoàng thở dài, tay cho vào túi quần, lưng tựa vào tường.
-Nói cho anh biết Ngọc Hân là cô gái tốt, anh mà ko biết giữ sẽ mất đấy! Lúc ấy hối hận cũng ko kịp đâu!
-Tôi biết!
-Biết sao còn lạnh nhạt với cậu ấy thế chứ?
-Vậy em yêu tôi đi! Tôi sẽ yêu cô ấy!
Bạch Vân cứng người, chẳng nghĩ ra được gì để nói lại cả. Cậu ấy nói cũng phải, đâu thể bắt người ta yêu chỉ vì đối phương tốt chứ. Yêu là yêu, bất kể là thiên thần hay ác quỷ cũng chẳng quan trọng. Việt Hoàng luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với Ngọc Hân, có thể là tốt, tốt hơn việc cậu giả vờ quan tâm, chăm sóc để cô gái ấy sống trong ảo tưởng, nhưng cuối cùng lại chẳng có bất kì yêu thương nào. Bạch Vân nghĩ cô nên dừng lại, bởi vì cô ko phải Việt Hoàng, có bao nhiêu tác động hay nói tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-con-gap-lai/2493/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.