Hai cô gái đi lại phía phòng bảo vệ. Ánh đèn vàng mờ đi sau làn nước trắng xóa, chỉ thấy thấp thoáng một đôi nam nữ, chàng trai nép lại gần cạnh cô gái, còn cô gái đang gục trên vai chàng trai. Ngọc Hân chạy đến gần, chứng kiến một viễn cảnh ko mấy đẹp mắt khi Việt Hoàng đưa tay trái ôm lấy cô gái, chiếc sơ mi cọc tay của cậu cũng đang trên người cô gái.
Ngọc Hân nhớ lại năm học lớp 11, đã có lần hai người cũng bị mưa khi đi học về, lại ko mang theo ô. Ấy là vì Ngọc Hân dặn bố mình và bố Việt Hoàng tạo điều kiện cho hai người gần gũi hơn. Cô dẫn cậu đến trạm xe bus, đứng đó đợi,nhưng trạm xe đó Ngọc Hân biết trước rằng đã bị bỏ ko vì trái tuyến, chẳng có xe nào đến đây cả. Mưa hôm đó cũng dữ dội như vậy, chiếc váy đồng phục của cô ngấm nước, lạnh buốt, ấy vậy mà cậu cũng chỉ ngồi nhìn mưa, chẳng để ý gì đến cảm giác của cô.
-Anh Việt Hoàng! Em lạnh lắm!
Ngọc Châu đánh liều, cô cố tình kêu than mong cậu liếc mắt nhìn cô.
Việt Hoàng chẳng có thái độ gì với lời nói kia.
- Lạnh? Gọi bố em đến đón!
-Nhưng bố em bận!
-Lái xe cũng bận?
Ngọc Hân nhỏ tiếng hơn:
-Vâng!
-Ông lái xe bận đưa chồng đi công viên vào trời mưa, chắc vậy nhỉ?
-Anh?
Thực ra Việt Hoàng ko hề hứng thú khi ở cạnh Ngọc Hân, cô biết như vậy, nhưng ko muốn như vậy. Cô quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-con-gap-lai/1963643/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.