Trời đã tối, tối đen! Chẳng có trăng cũng chẳng có sao, có vẻ như sắp mưa to.
Ngọc Hân lấy chiếc khăn bông lau mái tóc còn ướt sượt, từ trong nhà tắm đi ra.
-Chà! Nước lạnh ghê!
Cô lại giường, ngó lên giường trên.
-Bạch Vân này! Chắc trời sắp mưa đấy, cậu đi trực nhớ phải mang theo ô đấy nhé!
Cô bạn rời mắt khỏi cuốn sách, nghiêng người nhìn xuống.
-Được rồi! Mượn cậu thêm cái nữa! Lo tôi ướt hay là ai kia bị lạnh thế?
Ngọc Hân đỏ mặt,mỉm cười ngồi xuống.
-Toàn nghĩ xấu! Ko nói với cậu nữa!
Bạch Vân xuống khỏi giường đi thay quần áo. Hơi lạnh, cô cũng ngại đi, nhưng dù sao thì ko thể bỏ mặc Việt Hoàng mà lười biếng nằm ở đây. Âu cũng là vì tinh thần trách nhiệm cao vời vợi của cô.
Bạch Vân vào nhà tắm, định đóng cửa lại thì Thu Trang đã giữ chặt lấy tay cầm, rồi nhanh chân đi vào, chốt cửa lại.
-Cậu làm trò gì thế? Để tôi thay đồ trước đã!
-Tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu một lát thôi! Chỉ hai chúng ta!
Bạch Vân nhìn cô bạn thở dài.
-Được rồi! Nhanh lên! Tôi còn phải đi trực!
Thu Trang bỗng nhiên dịu dàng hơn, mắt đầy vẻ ăn năn.
-Tôi đổ oan cho cậu! Là tôi đã sai! Xin lỗi nhé.
Oa! Cô tiểu thư kiêu kì bấy lâu nay luôn gây khó dễ cho Bạch Vân cũng biết nói lời xin lỗi,mà là xin lỗi kẻ cô ghét nhất cơ đấy.
-Cậu ko đơn giản chỉ là muốn xin lỗi!
Thu Trang ợm ờ gãi đầu:
-Ukm. Ko giấu nổi cậu! Mẹ tôi nói đúng! Chúng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-con-gap-lai/2492/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.