Khoảng cách giữa hai không gian có chỉ chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng lại như xa xôi như vạn dậm trùng dương
Cô yên lặng bên trong cách cửa anh cũng thở dài mệt mỏi với những nối niềm chưa nói rõ .
Nhớ lắm cái hơi ấm mỗi khi ôm cô vào lòng nhớ cái mùi thơm của hoa oải hương dịu nhẹ từ thịt da cô, cái mái tóc mềm mại đó anh chỉ muốn vuốt thật nhiều. Nhưng lại chẳng dám đến gần nữa thái độ ghét bỏ ngày hôm đó anh nhìn thấy rõ như ban ngày tim anh cung bắt đầu có vết nứt rồi .
Từ ngày đó anh có thuê thêm bảo mẫu về để chăm sóc việc ăn uống cho cô vì anh sợ thấy mình cô lại chẳng chịu ăn anh biết việc bắt ép cô ở lại bên mình là làm khó cho cô nhưng anh không muốn cô bỏ anh đi nữa .
Mấy hôm rồi cô không ra ngoài sợ cô buồn anh có nhắn cho Gia Hưng gọi Khánh Trâm qua trò chuyện với cô, chuyện của hai người ít nhiều bọn Gia Hưng cũng biết, ban đầu Khánh Trâm và Tuệ Lâm nhất quyết muốn đem cô đi khỏi anh nhưng anh đã gần như van xin họ đề cô lại bên cạnh mình họ mới thôi giận dữ nhưng lại không mấy thiện chí với việc làm của anh .
Em đến rồi à cô ấy ở bên trong . AnhVâng vậy em xin phép vào nhé .Khánh Trâm đến nơi thấy anh thất thần ngồi ở cửa cái vẽ đẹp trai phong trần thường ngày cũng biến mất thay vào đó là vẽ mặt bơ phờ nhợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-ta-chua-tung-hen-uoc/3679185/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.