“Tam ca, chị Vi nhất quyết đòi về.” Giọng Phương Thạnh từ ngoài cửa truyền vào.
Trong phòng không có phản ứng. Ngôi nhà ở phía đông vốn chỉ là thư phòng, bây giờ có thêm một chiếc ghế nằm kiểu Âu. Diệp Tĩnh Hiên nửa nằm nửa ngồi, tay xoay xoay lọ thuốc. Căn phòng hết sức yên tĩnh, Phương Thạnh thông báo lại một lần.
Hạ Tiêu cũng có mặt. Cô ta nằm gối đầu lên đùi Diệp Tĩnh Hiên, trên người đắp một chiếc áo ngủ. Nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, cô ta liền mở mắt. Diệp Tĩnh Hiên cúi xuống nhìn, cuốn lọn tóc dài của cô ta vào ngón tay.
Hạ Tiêu dụi mắt như con mèo nhỏ lười nhác, sau đó mở miệng hỏi: “Người đàn bà xấu xí đó là ai thế?”
Ánh mắt lộ vẻ khó chịu, Diệp Tĩnh Hiên làm động tác suỵt, tựa như bất cứ âm thanh nào cũng khiến anh không chịu nổi.
“Anh vẫn đau đầu sao?” Hạ Tiêu vô thức hạ giọng.
Diệp Tĩnh Hiên dừng tay ở cổ cô ta, bóp nhẹ: Đừng nhắc đến cô ấy nữa, nói chuyện với tôi đi.”
Mỗi lần anh đau đầu, anh dường như vô cùng cần Hạ Tiêu. Anh không ngừng bảo cô ta trò chuyện. Nhưng nhiều lúc, Hạ Tiêu thật sự không biết nói gì. Mỗi người đều có bí mật riêng, huống hồ là người của Lan Phường. Cô ra biết rõ, mình có thể sống đến ngày hôm nay là do biết phân biệt nặng nhẹ.
Hạ Tiêu cất giọng dịu dàng, cố gắng an ủi Diệp Tĩnh Hiên. Tuy nhiên, tâm trạng của anh hôm nay có vẻ không tốt. Buổi đêm yên tĩnh, ngoài cửa sổ tối đen như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-khong-doi-thay/502560/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.