Chẳng biết có phải do tác dụng của thuốc hạ sốt, đêm hôm đó, Nguyễn Vi ngủ rất say, không hề gặp ác mộng. Cô ngủ một lèo đến gần buổi trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt, cô phát hiện rèm cửa rèm cửa sổ hơi hé mở, ánh nắng rọi vào, khiến căn phòng ấm áp hơn.
Làn da của Nguyễn Vi đặc biệt nhạy cảm, ánh nắng ở tỉnh Nam rất độc, phơi nắng một lúc là bị mẩn đỏ. Hồi nhỏ giúp bố làm việc trong vườn, cô luôn phải mặc quần áo dày, thế mà mấy lần suýt nữa bị cảm nắng. Biết được tật này của cô, Diệp Tĩnh Hiên cười nhạo cô quá tiểu thư, nhưng lại ghi nhớ trong lòng.
Nguyễn Vi đặt tay lên trán, thấy không còn nóng nữa. Cô vừa ngồi dậy, bên ngoài có người đi vào.
Phương Thạnh mang quần áo cho cô thay. Biết cô vẫn mặc đồ ngủ, anh ta cúi đầu, cung kính đặt trên ghế, lui ra ngoài cửa rồi mới lên tiếng: “Tam ca dặn, mùa xuân ở thành phố Mộc buổi sáng và tối hơi lạnh, chị Vi nên mặc thêm áo.”
Nguyễn Vi khoác áo, im lặng vài giây mới lên tiếng: “Cho tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy.”
Phương Thạnh cảm thấy câu nói này nực cười nhưng không tỏ thái độ gì mà chỉ gật đầu: “Chị Vi khỏi cần khách sáo.”
Nguyễn Vi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Nơi đó có chậu hoa lan mua từ cửa hàng cô. Trước kia cô không rõ nội tình, tưởng là khách bình thường. Bây giờ nhìn thấy, trong lòng cô vô cớ có chút buồn bã.
Diệp Tĩnh Hiên âm thầm theo dõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-nay-khong-doi-thay/502559/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.