Tôi đã ngủ từ lúc nào cũng chẳng biết. Có lẽ tối qua tôi đã khóc rất nhiều nên mệt mỏi quá mức. Vậy là tôi ngủ mê man cho đến sáng. Mà bây giờ là mấy giờ rồi nhỉ? Tôi lê khỏi giường nhìn đồng hồ, giật cả người khi thấy bây giờ đã là bảy giờ kém mười. Trường của tôi vào lớp lúc bảy giờ, mười lăm phút đầu giờ nữa là bảy giờ mười lăm sẽ bắt đầu học. Tôi còn mười phút để đến trường ư. Tôi chạy nhanh vào nhà vệ sinh. Làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo mất khoảng năm phút. Có lẽ đây là kỷ lục từ trước đến nay của tôi thì phải. Bỏ vở vào cặp, tôi chạy như bay ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng anh Win đập vào mắt tôi. Tôi quên bẵng chuyện tối qua tôi với anh cãi nhau. Lao ngay vào phòng anh để gọi anh dậy. Nhưng bước vào phòng tôi chỉ thấy một căn phòng gọn gàng. Chăn đã được gấp tươm tất, cặp sách của anh cũng chẳng còn. Tôi đấm mấy đấm vào ngực mình để dằn cơn tức đang dâng lên. Anh Win đúng là đồ trẻ con. Tối qua đã nghe tôi khóc lóc tâm sự như vậy rồi mà vẫn còn giận sao chứ. Sáng đi học cũng chẳng thèm gọi tôi dậy như mọi hôm. Một mình ôm vở đến trường.
Cô Như và chú Sỹ thì lúc nào chẳng vậy. Luôn đi từ sáng sớm lận nên có bao giờ gọi tụi tôi dậy để đi học. Đã thành một thói quen. Cứ mỗi sáng có anh Win gọi dậy đi học nên thành ra tôi mới lâm vào cảnh này. Bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570468/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.