Anh Phương đèo tôi về trên chiếc xe đạp địa hình của anh. Vì xe không có yên phía sau nên tôi phải đứng như thế này đây. Mặc váy mà đứng như vậy thật mất mỹ quan lắm nhưng biết làm sao bây giờ khi tôi không thích ngồi phía trước anh đâu. Vừa đi, anh Phương vừa hỏi:
- Chuyện tối qua, em không sao chứ?
- Sao là sao ạ?
- Ý anh là thằng Win không mắng em chứ?
Tôi cười hắt ra một tiếng, rồi nói:
- Anh nghĩ là anh ấy không mắng em à. Lúc còn ở CLB đêm, anh cũng thấy rồi còn gì. Anh ấy hung dữ như vậy mà. Lúc về tới nhà còn kinh hoàng hơn nữa cơ. Em đã cãi nhau một trận với anh ấy ngay lúc tối luôn. Thế nên giờ em mới đi bộ đây này.
Anh Phương quay lại nhìn tôi bất ngờ khiến tay lái chệnh choạng. Tôi quay đầu anh lại phía trước, mắng:
- Anh đi cẩn thận coi, té em bây giờ.
- Dữ vậy sao? Anh không ngờ thằng Win lại đáng sợ thế đâu. Tối qua là lần đầu tiên anh thấy nó nổi giận như vậy luôn đấy. Nhưng dù sao, nó cũng không nên để em đi bộ như thế này. Cái thằng thật không phải tý nào.
Tôi buồn so:
- Dù gì anh ấy nổi giận cũng có lý của anh. Mọi người đã chuẩn bị cho giải đấu này rất vất vả còn gì. Vậy mà em..
- Em đừng có tự trách mình nữa. Lần này không được thì lần sau mình làm lại thôi. Nhưng mà anh nghe anh Bo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570465/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.