Buổi sáng hôm ấy trời mưa rất lớn. Tôi lười nhát quấn chăn không chịu dậy. Chẳng hiểu lý do gì mà một ngày mùa hè chuẩn bị chuyển sang thu lại lạnh bất chợt như thế này. Từ tối qua trời đã vậy rồi, đúng là thất thường như thời tiết mà. Còn hơn một tháng nữa tôi mới bắt đầu đi học lại. Thế nên giờ này tôi chẳng biết làm gì ngoài việc ngủ. Đã thấy ngột ngạt lắm rồi vậy mà giờ đây phải ở nhà mãi thế này thật không chịu nỗi. Có lẽ, khi trời tạnh mưa tôi nên đi tìm một lớp học hè để học thôi.
Năm nay tôi chính thức là học sinh cuối cấp rồi, cũng nên lo lắng cho kỳ thi đại học rồi ấy chứ nhỉ? Mà nhắc tới thi tôi lại thấy hoang mang tột độ. Tôi cũng chẳng biết là mình sẽ định thi vào trường gì nữa đây. Trên đất nước này có hàng trăm trường đại học, chọn một trường để gửi gắm cuộc đời mình thật không dễ dàng gì. Tôi nhìn ra ban công thấy giá vẽ nằm trơ trọi một cõi. Nghĩ đến việc trở thành họa sĩ. Đó chẳng phải là ước mơ sao? Tôi phân vân có nên lựa chọn hay không, tính kỹ lưỡng tôi lại thấy không thể nào. Tôi phải làm gì nếu tranh bán không được, tôi sẽ nghèo xơ sát rồi phải tìm đến ông anh trai yêu quý xin ăn mất. Nghỉ tới đó thôi đã không chịu nỗi nữa. Nhưng sao cái giá vẽ cứ ở mãi trong đầu tôi thế kia chứ. Khó chịu quá đi à. Tôi vò đầu rồi ngồi bật dậy, đá chăn ra khỏi người. Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570419/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.