Ngày Nhất Kha tỉnh dậy cũng chính là ngày đưa tiễn Đạt về nơi an nghỉ. Ba ngày ấy trôi qua như địa ngục đối với tôi. Tôi vẫn ngồi bên quan tài cậu ấy suốt ba ngày qua. Nước mắt cũng cạn từ lúc nào, mắt tôi ráo hoảnh như không có chuyện gì xảy ra, chỉ có ánh nhìn là vô định. Nhất Kha tỉnh rồi nhưng chưa ai cho cậu ấy biết chuyện về Đạt. Nếu cậu ấy biết lúc này có lẽ sẽ không chịu được nỗi cú sốc lớn đến vậy.
Nơi Đạt yên nghỉ là một ngọn đồi xinh đẹp bên dưới gốc cây sưa già. Đó là một mảnh đất gần khu biệt thự của gia đình cậu ở vùng ngoại thành. Ông cậu đã mua nó vì muốn về già được sống ở một nơi không ồn ào như thành phố. Cũng là nơi ông muốn khi chết đi được nằm yên ở đó. Có ai ngờ được rằng, ông lại phải để đứa cháu chưa tới hai mươi tuổi nằm ở đó trước mình. Nắm chặt trong tay mớ đất, Triết bảo tôi rãi cho Đạt nắm đất cuối cùng để cậu ấy ra đi thanh thản, tôi lại thấy khó thở vô cùng. Kể từ lúc Đạt ra đi, tôi cứ thấy khó thở không ngừng. Tim tôi cứ như không đập được nữa, nó yếu ớt, nó lệch lạc. Tôi rải nắm đất xuống cái hố chật hẹp kia, xuống nơi mà cậu ấy sẽ bị chôn vùi dưới lớp đất lạnh lẽo. Từ nay, cậu ấy sẽ ở yên nơi này, một mình chắc sẽ buồn lắm. Nước mắt tưởng đã hết nay lại rơi, nghĩ đến việc cậu ấy chỉ có một mình tôi lại thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570415/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.