Mười hai giờ đêm, chuông điện thoại của tôi vang lên xé tan không gian vắng lặng. Vừa bắt máy, tiếng của Triết đã cất lên thất thanh:
- Zin à, xuống nhà đi. Tớ đang ở trước cổng nhà cậu.
- Sao vậy? Có chuyện gì?
- Nhất Kha biết chuyện rồi. Nhất Kha biến mất rồi.
Tôi tắt điện thoại, cầm vội cái áo khoác chạy một mạch xuống nhà. Tim lại một nữa như bóp thật chặt. Nhất Kha, cậu ấy điên rồi, cơ thể còn chưa khỏe hẳn. Cậu ta lại một mình đi trong đêm như vậy. Phải làm sao cơ chứ. Mở cánh cổng, tôi thấy Triết đi lại trước cổng không yên.
Vừa nhìn thấy tôi, Triết lập tức nói liền:
- Sau khi tụi mình về, nhỏ Na tới thăm cậu ấy liền nói mấy câu an ủi rồi làm lộ chuyện rồi. Bố mẹ cậu ấy thấy cậu ấy im lặng không nói gì nên cứ nghĩ cậu ấy bị sốc rồi để cậu ấy một mình trong phòng. Lúc khuya vào kiểm tra thì thấy cậu ấy biến mất rồi.
Chân tôi bỗng nhiên mất hết cả sức. Tôi ngồi thụp xuống đất. Nhất Kha, cậu ấy chắc hẳn còn đau đớn hơn tôi gấp nghìn lần. Làm gì có việc nghe tin dữ như vậy lại có thể im lặng không nói gì. Cậu ấy có thể đi đâu được đây? Trời lạnh như thế này, làm sao cậu ấy có thể chịu được. Triết ngồi xuống bên cạnh tôi:
- Bố mẹ cậu ấy gọi hỏi cậu ấy có liên lạc với tụi mình không. Họ cũng đang đi tìm. Đến nhà Đạt rồi nhưng họ bảo cậu ấy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mua-phuong-no/2570413/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.