Thẩm Sơ Ý không ngờ rằng mình lại nghe thấy câu này nên nhất thời giật mình sững người tại chỗ, một cảm giác rất kỳ lạ nảy sinh trong lòng cô.
Lương Tứ đưa trả lại cốc trà sữa cho Thẩm Sơ Ý nhưng cô không chịu nhận.
“Tôi đâu có gϊếŧ người phóng hỏa đâu.” Ánh mắt anh ánh lên vẻ dí dỏm: “Cậu phản ứng như thế thì lần sau có giỏi cứ đẩy hết tội qua cho tôi đi.”
Gì vậy chứ, Thẩm Sơ Ý nóng bừng mặt vì lời anh nói: “Không phải vậy, cốc trà sữa này vốn là mua cho cậu.”
Lương Tứ nhướng mày, cảm thấy hơi buồn cười, phải nhấn mạnh từng chữ một: “Tôi không có sở thích cướp trà sữa của con gái đâu.”
Thẩm Sơ Ý nghiêm túc giải thích: “Tôi mua nó là để cảm ơn cậu, ừm… Vì chú của cậu đã tặng máy tính và mấy thứ khác cho tôi.”
Nói xong, cô chỉ thấy chàng trai nở nụ cười.
Vài giây sau, Lương Tứ mới mở miệng: “Người đàn ông đó không phải là chú của tôi.”
Thẩm Sơ Ý hoàn hồn: “Bất kể là họ hàng gì của cậu thì dù sao cũng là vì cậu mà người ta mới tới đây, tôi không tặng lại được món quà gì quý giá, hy vọng cậu không chê.”
Thiếu nữ mười bảy tuổi đã nảy nở tựa như áng mây trắng bồng bềnh tinh khôi giữa đêm khuya mù sương, là sự tinh khiết mà Lương Tứ chưa từng tiếp xúc bao giờ.
…
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Thẩm Sơ Ý đã bị đồng hồ báo thức gọi dậy.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-chay-bong/3469243/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.