Tân Chân Chân cười hì hì: “Bác sĩ Thẩm, cô có nghĩ vậy không? Tại sao trước kia tôi không theo học khoa kiến trúc nhỉ? Nếu được làm việc ở Tứ Nhất thì cũng tức là ‘gần quan được ban lộc’ mà.”
Thẩm Sơ Ý suy nghĩ một chốc: “Hình như học kiến trúc thì phải thường xuyên tăng ca đấy.”
“Học nghề thú y cũng phải tăng ca đấy thôi, lại còn gặp rắc rối về mặt y tế và vô số người chủ lạ lùng nữa chứ. Mỗi khi đàn em muốn ghi danh để học, tôi đều phải khuyên nhủ họ đấy. Thực sự là một cái hố sâu mà.” Tân Chân Chân chống cằm: “Nhưng nếu ông chủ là Lương Tứ thì lại khác, tôi sẽ có động lực tăng ca.”
Thẩm Sơ Ý nghĩ tới khuôn mặt của Lương Tứ, quả thực có khả năng này.
Cô không kìm được nên đã nhìn ra bên ngoài, nơi đó đã không còn bóng người, chẳng biết Lương Tứ đã rời đi từ lúc nào. Thẩm Sơ Ý thở phào nhẹ nhõm.
Cô không biết đó là sau khi cô biến mất khỏi tầm mắt anh.
Tân Chân Chân hỏi: “Bác sĩ Thẩm, cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy. Hai người có quen biết nhau không? Tôi nhất định sẽ giữ bí mật mà.”
Thẩm Sơ Ý đáp, đương nhiên là biết.
Mà đâu phải chỉ là quen biết.
-
Năm ấy, khi quen biết Lương Tứ, Thẩm Sơ Ý mới mười bảy tuổi và đang học lớp 12.
Năm nay, trường trung học số 1 thành phố Ninh bắt đầu khai giảng vào tháng ba. Kỳ nghỉ đông của cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-mat-chay-bong/3469240/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.