Sau khi đánh chán chê rồi bà quăng cây ra chỗ khác, dùng chân đá đá vào eo Doãn Ngọc.
" Mau cút về phòng cho đỡ chướng mắt. "
Những cái đã chả bà Lâm tuy không mạnh lắm nhưng với cơ thể cô ngay lúc này việc làm của bà khiến eo cô như muốn gãy ra. Nghe lời mẹ Lâm, cô lồm cồm gắng sức đứng dậy trở về phòng.
Đóng cửa phòng lại, nước mắt cô cũng bắt đầu rơi. Cô không muốn mình khóc trước mặt người khác lúc nào cũng mạnh mẽ tự mình hứng chịu. Chỉ khi ở một mình Doãn Ngọc mới không thể kiềm nén mà rơi nước mắt trong thầm lặng không ai biết.
Đến chiều thì khi vừa nấu ăn xong dọn ra bàn cô liền chui vào phòng đợi mọi người ăn xong, nhưng khi vừa bước ra đã thấy anh vẫn còn ngồi đấy, thấy cô liền đưa mắt nhìn bảo lại.
Biết ý Doãn Ngọc liền bước tới trước mặt Thế Minh, nhưng không giám ngẩn cao đầu.
Bỗng giọng nói sắc lạnh của anh vang lên phá bỏ không khí im lặng.
" Hôm nay cô đã đẩy ngã Di An? "
'CHÁT'
Không để Doãn Ngọc trả lời anh liền tát cô một cái đau điếng. Má người trước mặt bỗng chóc cũng đỏ liền hằng dấu tay.
Bị anh tát bất ngờ cô cũng không kịp phản ứng nên hơi loạng choạng, đầu óc quay mòng.
" Đây coi như trả lại cho cái ngã. "
Doãn Ngọc vẫn im lặng không lên tiếng, cô biết dù có nói lên sự thật anh cũng chẳng tin đâu. Cứ im lặng mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809893/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.