Trên phòng Thế Minh không tài nào ngủ được, nghĩ về cái chết của vợ cũ đã làm anh đau khổ biết dường nào, nhưng không ngờ người hại chề người anh yêu lại là người vợ mới mà anh có chút động lòng.
Đến gần sáng anh mới ngủ được một chút, khi tỉnh lại thì cũng sắp đến giờ đi làm. Xong xuôi xuống nhà thì chẳng có ai, liền thắc mắc giờ này là Doãn Ngọc đã làm xong bữa sáng rồi chứ. Đầu chợt nhớ ra gì đó, chân dài bước vội ra cửa, vừa mở ra đã thấy dáng người nhỏ đang co ro dựa vào tường ngủ say.
Định gọi và đỡ Doãn Ngọc dậy, tay đột nhiên đông cứng giữa không trung, vội rụt lại, dùng chân đá mạnh vào người cô làm người kia tỉnh giấc.
" Mau cút vào nhà làm đồ ăn. Còn ở đó ngủ được hả? "
Bỗng thình lình bị một cơn đau tỉnh giấc, người cũng không còn ở chỗ cũ mà bị văng ra. Doãn Ngọc lồm cồm bò dậy, giọng run rẩy không biết vì lạnh hay do gương mặt đáng sợ của anh.
" E...em xin l...lỗi. Nhưng không phải em t...tông chết cô ấy đ...đâu. Hãy...tin em một lần thôi. "
" CÂM MIỆNG, ĐỪNG NHẮC ĐẾN CÔ ẤY. SỰ VIỆC THẾ NÀO CÔ LÀ NGƯỜI RÕ HƠN AI HẾT. CÔ CỨ CHỜ ĐÓ CUỘC VUI VẪN ĐANG CHỜ CÔ PHÍA TRƯỚC. "
" Em...em. "
" Còn bây giờ, nếu muốn chọc tôi ĐIÊN lên thì cô làm được rồi đó. "
" X...xin anh. "
Thế Minh không nói gì nhanh chóng nắm tóc cô lôi sền sệt vào nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809890/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.