Vừa kịp lúc cậu ngã xuống thì Doãn Ngọc đã nhanh chóng ôm cậu vào lòng dùng thân là đệm đỡ. Xác định người trong lòng đã an toàn. Cô buông cậu ra để cậu đứng dậy.
" Dì...dì. "
" Con không sao chứ? "
" Không sao. "
" Con không sao là được rồi. "
Cô cố gắng lắm mới có thể nhấc thân đứng dậy, người muốn đau nhức không ngừng. Nhưng vẫn phải cố lết vào nhà làm tiếp việc.
Cứ thế 2 tháng tiếp theo lại trôi qua, trong 2 tháng này đối với Doãn Ngọc như địa ngục. Phải chịu sự đánh đập, sỉ nhục từ ba mẹ và anh, phải lao lực cực độ. Còn Dĩ An trong 2 tháng qua cứ không biết có chuyện gì cứ lấm la lấm lét như ăn trộm đi sớm về khuya.
Dĩ An: Mọi chuyện tôi dặn đã chuẩn bị xong chưa?
...: Dạ rồi thưa cô.
Dĩ An: Tốt, cứ thế mà làm.
Cuộc nói chuyện đầy ẩn ý của Dĩ An và một tên lạ mặt đã bị Thế Tuân nghe thấy. Nhưng chẳng hiểu gì nên đành thôi.
" Tiểu Tuân, xong chưa? Nhanh lên chúng ta phải đi rồi. "
" Dạ, con tới đây. "
Hôm nay là ngày giỗ của Mạn Nhu, cả nhà họ Lâm sẽ đến nghĩa trang nơi yên nghĩ của cô ấy để viếng thăm. Khi đã tiễn mọi người ra xe đi mất thì cô lại tiếp tục vào nhà làm tiếp công việc. Nhìn cô bây giờ đã tiều tụy đi không ít.
Đến chiều, Doãn Ngọc lấy làm lạ chẳng phải giờ này bọn họ phải về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809888/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.