Trời vừa tầm sáng thì 2 người kia cũng đã tỉnh, cho 2 chút gì đó rồi uống phần thuốc của bác sĩ thì cũng thiếp đi vì thuốc. Dọn dẹp mọi thứ rồi Doãn Ngọc cũng về nhà dọn dẹp rồi nấu bữa trưa đem đến bệnh viện.
Vì 3 người kia bị nhẹ nên đã được xuất viện về nhà trước, nhờ thế mà Doãn Ngọc cũng cực hơn, phải luân phiên với nhà và bệnh viện.
Thế Minh và ông Lâm có hỏi ai là người cứu họ như bác sĩ chỉ lắc đầu, bảo người hiến muốn giữ bí mật. Vậy cả hai mới thôi.
Hôm Thế Minh và ông Lâm xuất viện thì Thư Kí Lạc Dương có đến và báo cho anh một tin.
" Lâm Tổng, tài liệu của công ty bị mất rồi. "
" Còn một bản ở nhà tôi nữa đâu? "
" Lão Phu Nhân có vào phòng anh kiếm hộ như chẳng thấy đâu. Cả hai bản đều mất. "
" Chết tiệt. "
Nghe vậy anh liền phóng nhanh về nhà, lên thư phòng kiểm tra nghe nhưng...MẤT RỒI. Mặt Thế Minh tối sầm lại, hầm hầm đi xuống nhà quát lớn.
" AI? AI LÀ NGƯỜI ĐÃ RA VÀO THƯ PHÒNG? "
Nghe tiếng quát của anh ai cũng giật mình, Doãn Ngọc chuẩn bị nói gì đó thì bị Dĩ An chặn miệng nói trước.
" Là...là Doãn Ngọc, hôm trước em có thấy cô ấy vào phòng anh một lúc rồi...rồi trở ra. Em còn thấy cô ấy đi ra khỏi phòng cùng một tập tài liệu xanh lam nữa. "
" Cô nói dối. "
" HAHAHA. "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809886/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.