Về đến 'phòng' Doãn Ngọc liền tìm thuốc bôi, rồi ngã người xuống chiếc 'giường' không êm mấy, dần thiếp đi.
Như lời Thế Minh đã nói, 3 ngày liền cô không được ăn gì cả, chỉ uống nước cầm hơi. Người cô cũng muốn lả dần đi. Đã vậy phải chăm sóc cho Ba Mẹ Lâm và Tiểu Tuân khiến cô như chẳng còn hơi sức.
Mà hình như Thế Tuân cũng đã hơi mở lòng với cô hơn. Điều này làm cô càng có thêm động lực. Còn anh thì sẽ chẳng bao giờ có được mất.
Buổi tối, trong lúc đang làm đồ ăn chuông cửa bổng vang lên. Doãn Ngọc lấy làm lạ, anh có khi nào bấm chuông đâu, mà sao hôm nay lại như vậy. Cô liền ra mở cửa vì nghĩ là khách đến.
Vừa mở cửa một gương mặt vô cùng xinh đẹp ngay trước mắt, quần áo cũng không phải loại bình dân gì. Nhưng sao mà gương mặt này lại quen đến lạ, Doãn Ngọc không tài nào nhớ ra được.
Thấy cô đơ người ra cô gái đó liền lên tiếng, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ.
" Này, cô..."
" A, xin lỗi, cho hỏi cô tì-"
Chưa kịp nói hết câu thì trong nhà bỗng réo lên, khiến Doãn Ngọc quay đầu nhìn lại.
" DÌ DĨ AN. "
" Oh, Hello Tiểu Tuân. Surprise? "
" Này dì kia đứng đực ra đó làm gì? Mau tránh đừng. "
" A, xin lỗi, mời cô vào nhà. "
Từ trên lầu đi xuống thấy hai ông bà Lâm thấy Thẩm Dĩ An* cũng vô cùng ngạc nhiên.
" Tiểu An đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809896/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.