Sáng hôm sau khi tỉnh lại Doãn Ngọc đã rất ngạc nhiên khi mình lại nằm trên giường, đã vậy Thế Minh còn ôm rất chặt nữa. Nhẹ nhàng gỡ tay khỏi người nhoài người bước xuống giường, bỗng một bàn tay nắm lấy tay cô, làm cô có chút giật mình.
" Có chuyện gì sao anh? Em làm anh thức giấc à? "
" Mau nằm xuống, vẫn còn sớm. "
Chẳng muốn nghe câu trả lời từ cô, anh liền kéo cô ngã vào lòng vòng tay ôm lấy.
" A..anh làm gì vậy? Buông em ra. Chẳng phải anh không thích em sao, vậy thì đừng tự ý động vào người em. "
" Cô...cô nói vậy là có ý gì? "
" Em quyết định rồi, chúng ta...ly hôn đi!! "
" Không, tôi không đồng ý. "
" Tại sao chứ? Anh không yêu em, chỉ có mỗi em cố gắng một mình vì tình yêu này thôi. Nhưng bây giờ em mệt rồi không muốn cố gắng nữa, vậy nên chúng t ly hôn đi, em sẽ trả tự do cho anh và cả Tiểu Tuân, hãy tìm một người mẹ mà thằng bé thật sự yêu quý. "
Nói đến đây nước mắt cô không tự chủ mà cứ rơi trên má đẹp. Doãn Ngọc cũng cố vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của Thế Minh. Nhưng càng vũng vẫy cô cảm thấy vòng tay ngày càng siết chặt hơn.
Bỗng mặt anh phóng ta sát mặt cô, môi anh chạm nhẹ môi cô dù chỉ là nụ hôn lướt qua.
" Doãn Ngọc, anh xin lỗi vì tất cả chuyện của trước đây. Bây giờ nghĩ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809883/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.