" Anh ăn xong rồi thì để đấy lát em sẽ dọn. "
" Em không ăn sao? Em canh thằng bé chắc cũng cả đêm nên hẳn rất mệt. Em ăn một chút đi. "
" Không cần đâu. Nhiêu đây chẳng là gì với trước kia cả, thức một đêm không ăn một bữa cũng không chết đâu. Em mang cháo với thuốc vào cho thằng bé. "
Câu nói cô của là anh ngơ ra một chút, cũng phải ngày trước chính anh là người ra tay đánh cô sao. Và cũng do anh ra lệnh chỉ cho cô ăn 3 ngày một bữa, một nỗi hối hận lan tỏa khắp người anh.
Mở cửa nhẹ vào phòng Thế Tuân, Doãn Ngọc nhẹ nhàng đo nhiệt độ cho cậu bé, nhận thấy nhiệt độ cơ thể đã ở mức an toàn thì cô lay nhẹ người cậu.
" Tiểu Tuân, gắng dậy ăn một chút đi, uống thuốc xong thì ngủ tiếp được không?. "
" Ưm...Được ạ. "
Đỡ người cậu dựa vào giường, rồi lấy tô cháo nhỏ thổi từng muỗng đút cho cậu. Đón lấy muỗng cháo đã thổi nguội của cô, cậu liền giương mắt hỏi.
" Là dì nấu sao?. "
" Đúng vậy, không hợp khẩu vị của con sao? "
" Không ạ, ngon lắm. "
" Vậy hãy ăn nhiều vào. "
Ăn xong xuôi hết tô cháo Doãn Ngọc liền lấy thuốc đưa cho cậu, quan sát Thế Tuân uống xong định dọn dẹp ra ngoài thì một giọng nói cất lên.
" Dì chăm sóc con cả đêm sao? "
" Ừ, con không thích sao? "
" Không, dì...dì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809881/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.