Doãn Ngọc và Tiểu Tuân nắm tay nhau vui vẻ trở về thì bất ngờ bị chụp thuốc sau đó rời vào trạng thái bất tỉnh. Rất nhanh hai người đã bị lôi lên xe chạy đi.
Trên xe kẻ ngồi trên ghế lái phụ nhìn ra phía sau thấy được con mồi đã bị tóm liền nhếch mép cười.
" Cuối cùng cũng tóm được. "
BÊN ANH
Sau khi tan làm anh liền chạy xe về nhà, nhưng khi về tới thì lại thấy nhà tối om chẳng có lấy một bóng người. Tưởng hai người định hù mình thì anh liền gọi lớn.
" Doãn Ngọc, Tiểu Tuân mau ra đi, anh biết hai người định làm trò gì rồi. "
Vừa gọi vừa mò công tắc đèn, nhưng khi vừa bật lên thì lại thấy nhà càng thêm lạnh lẽo, lúc này anh mới bắt đầu có chút nôn nao, tìm kiếm hai người họ khắp nơi. Anh còn gọi điện cho ba mẹ mình để hỏi xem cô và cậu có qua đó thăm ông bà hay không. Nhưng ông bà Lâm đều nói không thấy.
Bỗng tiếng chuông điện thoại anh một lần nữa reo lên, nhìn vào màn hình...là số lạ. Anh liền bắt máy.
- Alo
- Hello, nhớ em không?
- Là cô bày trò?! Thẩm Dĩ An.
- Bingo, đoán đúng rồi đó anh yêu. Muốn cứu hai người họ chứ?
- Điều kiện?
- Tập đoàn và tất cả tài sản.
- Thật là một con người tham lam.
- Tiếc à?
- Không tiếc. Địa chỉ?
- Đã gửi, chỉ đi một mình. Đừng giao cho cô ta tụi em vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809880/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.