" Đúng vậy, bây giờ em cũng đang mang thai, cái thai được 3 tháng 8 ngày rồi. "
" Mang thai? Vậy tại sao tôi lại ở đây chứ? "
Thế Minh kể lại toàn bộ cho Doãn Ngọc nghe, nhưng khi nghe xong cô lại không nói gì chỉ trầm mặt một lúc rồi cất tiếng.
" Tôi sẽ không về nhà với hai người. Tôi sẽ dọn đi!! "
" KHÔNG ĐƯỢC!! Em không được đi đâu hết, chúng ta là vợ chồng không thể sống tách nhau như thế. "
" Đúng đó, Mami đừng đi. "
" Nhưng tôi chẳng nhớ gì hết!! Làm sao biết chúng ta có phải vợ chồng hay không? "
" Chúng ta có giấy đăng kí ở nhà. "
" Vậy thì ly hôn!! "
" Không anh không chấp nhận!! "
" Nếu anh không chấp nhận tôi sẽ ly hôn đơn phương, anh nuôi Tiểu Tuân tôi sẽ nuôi đứa bé trong bụng. Còn nếu không thì tôi sẽ nuôi cả hai đứa. "
" Em và các con TUYỆT ĐỐI không được mang nhau đi đâu hết!! "
Vì hơi kích động nên anh đã nắm chặt vai của cô mà trấn ép, quên mất là cô đang bệnh.
" Đau...mau buông!! "
" Anh...anh xin lỗi!! Em không sao chứ tại anh hơi tức giận. "
" Phụt...hahaha...hai cha con anh mắc cười quá...hahaha...chưa gì đã quính lên rồi...hahaha. "
" Em...em... "
" Hahaha...xin lỗi đã lừa hai người, em thật không có bị mất trí nhớ. Nhưng mà nhìn hai người quính lên vù em thì không nhịn cười nỗi. "
" Vậy là Mami
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809874/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.