Cuối cùng cũng đến ngày Thế Minh bay qua Ý công tác, đứng ở sân bay mà anh cứ bịn rịn Doãn Ngọc không thôi.
" Bà xã, nếu bây giờ em chủ cần nói câu ' anh đừng đi! ' anh sẽ lập tức hủy chuyến công tác liền. "
" Anh thôi đi, mau lên máy bay đi kìa cứ ở đây làu nhàu mãi, em không sao, qua đó nhớ giữ sức khỏe thật tốt. Em đợi anh về đón hai bảo bối được không? "
" Huhu, vợ ơi, tạm biệt em, anh sẽ về sớm!! Tạm biệt anh. "
" Được rồi, được rồi mau đi đi. "
" Hic...anh đi đây. "
" Tạm biệt! "
Doãn Ngọc vẫn không quên ôm chồng lần cuối trước khi anh đi để an ủi. Tiễn anh lên máy bay xong cô cũng đau hêt cả đầu. Lúc trước có vậy đâu, lạnh lùng trầm tính, còn bây giờ mè nheo, mít ướt là sao. Thật không hiểu nỗi mà. Sau đó cô cũng lên xe trở về nhà, nhưng trên đường cứ có cảm giác gì đó không tốt cho lắm, cứ kĩ là do thai nên khó chịu nên thôi.
3 ngày sau sau khi anh đã công tác lúc này cô đang ăn trưa cùng Thế Tuân.
" Mami, lúc nài thì Baba trở về? "
" Mami cũng không biết nữa chắc vài ngày nữa thôi. À đúng rồi cục cưng, chiều nay là ngày khám thai của Mami con đi cùng chứ? "
" Tất nhiên rồi!! Con sẽ đi theo bảo vệ Mami và hai em!! "
" Giỏi lắm!! Ăn nhanh đi rồi, cùng nhau đi ngủ trưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-lay-long-tin/2809872/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.