Bóng tối lờ mờ, ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt lịch thiệp tuấn tú của Châu Thành Trạch có chút không chân thật. Đôi mắt dưới mắt kính thâm sâu, cúi đầu nhìn xuống cô, chỉ chớp mắt. Nhưng nét mặt của anh ta lại không giống như đang nói đùa, lông mày cau chặt lộ ra sự nghiêm túc và cương quyết, anh dường như đang đợi đáp án đồng ý của cô.
Cố Hiểu Thần choáng váng trong giây lát, hoàn toàn không ngờ đến anh sẽ nói lời như thế này, chỉ ngây người nhìn anh.
Anh ta vừa nói cái gì?
Cưới cô?
Anh ta điên rồi sao?
Chần chừ không đợi được câu trả lời của cô, sự kiên nhẫn của Châu Thành Trạch cạn kiệt.
Giống như đã chắc chắn rằng cô sẽ không từ chối, anh chậm rãi nói, “Anh cưới em là được. Em không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa. Ngày mai đến Ngũ thị từ chức, nếu như phải bồi thường huỷ hợp đồng, em cứ đồng ý. Bao nhiêu tiền, anh đưa cho em. Nhưng thời gian hai năm này, em trước tiên ở bên ngoài, anh sẽ thu xếp một căn hộ tốt cho em. Ở đây quá cũ rồi, em ở một mình anh cũng không yên tâm. Đợi thời gian gần đến, em lại vào Châu gia.”
“Trong khoảng thời gian này, nếu như em cảm thấy quá buồn chán, có thể học piano hoặc là khiêu vũ, hay có thể giống Nhã Như tìm giáo viên học cắm hoa.” Giọng nam trầm thấp của Châu Thành Trạch từ phía trước truyền đến, tay buông thõng của Cố Hiểu Thần dần dần nắm chặt, giống như đang nỗ lực kiềm chế, chịu đựng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042951/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.