Chương trước
Chương sau
Bóng tối lờ mờ, ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt lịch thiệp tuấn tú của Châu Thành Trạch có chút không chân thật. Đôi mắt dưới mắt kính thâm sâu, cúi đầu nhìn xuống cô, chỉ chớp mắt. Nhưng nét mặt của anh ta lại không giống như đang nói đùa, lông mày cau chặt lộ ra sự nghiêm túc và cương quyết, anh dường như đang đợi đáp án đồng ý của cô.
Cố Hiểu Thần choáng váng trong giây lát, hoàn toàn không ngờ đến anh sẽ nói lời như thế này, chỉ ngây người nhìn anh.
Anh ta vừa nói cái gì?
Cưới cô?
Anh ta điên rồi sao?
Chần chừ không đợi được câu trả lời của cô, sự kiên nhẫn của Châu Thành Trạch cạn kiệt.
Giống như đã chắc chắn rằng cô sẽ không từ chối, anh chậm rãi nói, “Anh cưới em là được. Em không cần phải làm việc vất vả như vậy nữa. Ngày mai đến Ngũ thị từ chức, nếu như phải bồi thường huỷ hợp đồng, em cứ đồng ý. Bao nhiêu tiền, anh đưa cho em. Nhưng thời gian hai năm này, em trước tiên ở bên ngoài, anh sẽ thu xếp một căn hộ tốt cho em. Ở đây quá cũ rồi, em ở một mình anh cũng không yên tâm. Đợi thời gian gần đến, em lại vào Châu gia.”
“Trong khoảng thời gian này, nếu như em cảm thấy quá buồn chán, có thể học piano hoặc là khiêu vũ, hay có thể giống Nhã Như tìm giáo viên học cắm hoa.” Giọng nam trầm thấp của Châu Thành Trạch từ phía trước truyền đến, tay buông thõng của Cố Hiểu Thần dần dần nắm chặt, giống như đang nỗ lực kiềm chế, chịu đựng.
“Thần, từ chức đi.” Châu Thành Trạch nói, đưa tay muốn ôm cô vào lòng.
Cố Hiểu Thần đột nhiên nắm chặt nắm đấm, lúc tay anh sắp chạm đến cô, cô đột ngột giơ tay hất anh ta ra. Lùi về sau một bước, đơn giản chỉ là muốn cách anh ta xa hơn một chút.
“Thần?” Châu Thành Trạch vô cùng ngạc nhiên gọi.
“Anh nói xong chưa?” Trong đôi mắt trong veo của Cố Hiểu Thần loé lên tia sáng, nhẹ giọng một câu.
Châu Thành Trạch không đoán trước được, khuôn mặt hiện ra mấy phần hoài nghi.
“Châu Thành Trạch, tôi không biết anh đến cùng là muốn làm gì. Hơn nữa cũng không biết anh nghĩ thế nào. Tôi chỉ muốn nói với anh, tôi đối với Châu gia một chút cũng không có hứng thú.” Cố Hiểu Thần lộ ra nụ cười mỉm với anh, nụ cười nhạt xa lạ hư vô như có như không, “Hơn nữa tôi đối với Châu Thành Trạch anh càng không có hứng thú.”

“Tôi sẽ không gả vào Châu gia. Sẽ không gả cho anh.” Cô cương quyết nói, bướng bỉnh, ngang ngạnh.
“Nếu như anh đã nói xong, anh có thể đi được rồi. Sau này không có chuyện gì, vậy đừng đến tìm tôi nữa. Hơn nữa đừng liên lạc với tôi. Nếu như là liên quan đến………..” Cố Hiểu Thần ngừng lại một chút, nhẹ giọng nói, “Liên quan đến Châu phu nhân, trực tiếp gọi điện thoại cho tôi là được. Không cần phiền Châu tiên sinh đích thân đến nữa.”
Vốn dĩ cho rằng đã không còn đau lòng nữa, vốn dĩ cho rằng nhiều năm như vậy ký ức có thể sẽ phai nhạt, nhưng mỗi tiếng gọi “Châu phu nhân”, tim của cô sao liền thắt chặt, giống như không có cách nào hít thở được, trong ngực bị cái gì chặn lại, ngột ngạt đến sắp nghẹt thở.
Vẫn………………… vẫn sẽ chật vật như vậy.
“Thời gian không còn sớm nữa, Châu tiên sinh hãy về đi.” Cố Hiểu Thần lạnh nhạt nói, bước qua một bước muốn đi qua người anh.
“Cố Hiểu Thần!” Giọng nam se lạnh của Châu Thành Trạch có mấy phần tức giận, anh chợt đưa tay, trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, không cho cô đi. Cố Hiểu Thần vội gầm lên “buông tay”, nhưng anh không còn thân sĩ như thường ngày nữa, thô bạo đẩy cô về phía thân xe, giam cô giữa lồng ngực mình và xe, không cho cô trốn thoát.
“Châu Thành Trạch! Anh buông tay!” Đáy mắt Cố Hiểu Thần kinh ngạc hoảng sợ hét lên.
Giọng nữ trong trẻo của cô vang vọng trong bầu trời đêm, cực kỳ rõ ràng.
“Em chẳng lẽ muốn sống cuộc sống vất vả như thế này sao? Em chẳng lẽ không muốn mình được thoải mái sao? Anh có thể cho em cuộc sống tốt hơn hết, có thể cho em không cần phải bôn ba vất vả như vậy nữa! Gả vào Châu gia, gả cho anh có gì không tốt? Em có biết bao nhiêu cô gái nằm mơ cũng không được không!” Châu Thành Trạch lạnh lùng chất vấn, có lẽ là bởi vì tức giận, nên khuôn mặt tuấn tú của anh vô cùng rõ ràng.
“Ha ha.” Cố Hiểu Thần cười, từ trong tâm cảm thấy rất buồn cười.
Hai tay bị anh nắm chặt, cổ tay mơ hồ đau nhức, tâm trạng cũng bắt đầu có chút mất kiểm soát.
“Em đang kiên trì cái gì, bảo thủ cái gì, hay là đang kỳ vọng điều gì?” Ánh mắt Châu Thành Trạch sắc bén đâm về phía cô, gấp gáp tra hỏi, nét mặt mù mịt.
“Thực sự rất tốt, cuộc sống của hào môn không lo ăn mặc, không cần mỗi ngày vẫn vả chen chúc trên xe buýt, không cần đến công ty bị sếp phê bình, không cần đắn đo khi mua món đồ gì đó, không cần phải tính tiền sinh hoạt, tiền điện nước tháng này bao nhiêu, mỗi ngày thức dậy có đầu bếp nấu sẵn bữa sáng, ra khỏi cửa có xe riêng, chỉ cần suy nghĩ hôm nay đến thẩm mỹ viện làm SPA, hay là đến câu lạc bộ học đàn, học khiêu vũ, học cắm hoa. Thật sự khiến người ta mơ ước.”
Cố Hiểu Thần có gắng hết sức không cho tinh thần suy sụp, hít thở thật sâu.
Anh nói không sai, đó là cuộc sống tuyệt vời biết bao nhiêu. Bao nhiêu người khao khát cuộc sống như vậy. Bởi vì hơi tàn vẫn ở trong rừng thép đau khổ, nên mới tha thiết hy vọng được giải thoát. Không cần phiền não về cơm ăn áo mặc, nhà ở, đi lại, có thể không cần phải lo lắng nữa.

Nhưng…………….
Đôi mắt Cố Hiểu Thần lấp ánh sáng rực, nhẹ giọng nói, “Mấy cái đó không phải là điều tôi muốn.”
“Em đến cùng là muốn cái gì!” Châu Thành Trạch vẫn luôn tỏ ra bình tĩnh, nhưng hiện tại cũng bế tắc.
Bên cạnh anh không phải là không có phụ nữ vây quanh anh, sẵn lòng nhào vào ngực anh, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ đây là lần đâu tiên muốn có một người phụ nữ đến như vậy, dường như đã đụng phải đinh. Mà cây đinh này khiến anh hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Cố Hiểu Thần mím môi không nói lời nào, bộ dạng ngoan cố bảo thủ, giống như tử thủ giữ lấy thành trì.
“Em………..” Châu Thành Trạch tức giận, lửa giận không giải toả được khiến cả người anh u ám phiền muộn. Đột ngột nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn cô mãnh liệt. Môi của anh trong trong chốc lát áp về phía cô, Cố Hiểu Thần vội vàng cự tuyệt đẩy ra, nhưng bị anh độc đoán hôn thật sâu, giọng của cô mơ hồ không rõ, “Châu Thành Trạch…………. anh buông tôi ra…………… Châu Thành Trạch.”
Trong lúc hoảng sợ, suy nghĩ trong đầu giống như trống rống.
Cố Hiểu Thần theo phản xạ giơ tay lên đánh về phía anh, chỉ vì muốn tránh nụ hôn của anh. “Pap------------” một tiếng, Châu Thành Trạch bị nhận một cái tát.
Hai người đều sững sờ, còn chưa kịp hoàn hồn.
Một trận gió lạnh khiến Cố Hiểu Thần bừng tỉnh, cô dùng hết sức đẩy anh ta ra, cắn răng bước lớn chạy vào trong tiểu khu. Còn Châu Thành Trạch vẫn đứng yên tại chỗ, không đuổi theo nữa.
Dùng chìa khoá mở cửa, nhưng tay vẫn còn đang run rẩy.
Cố Hiểu Thần cảm giác có ai đó đang đuổi theo cô, mãi đến khi mở được cửa ra, cô mới vô lực dựa vào cánh cửa ngồi phịch xuống đất. Đôi tay mảnh khảnh ôm lấy cơ thể, nỗi cô đơn và buồn bã cứ thế ăn mòn cô.
Không hiểu vì lý do gì, lúc này lại bắt đầu nhớ anh ấy.
A Hạ……………
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.