Lời nói của Châu Thành Trạch cứ quanh quẩn trong đầu, vẫn cứ khiến cô cảm thấy sợ hãi, tim đập nhanh. Vừa nghĩ đến lúc nãy cô còn đánh anh ta một bạt tai, tay vậy mà âm ỉ cảm thấy đau, giống như chạm phải đồ gì đó không nên chạm. Chỉ là chuyện đã thành ra thế này rồi, có hối hận cũng không kịp nữa, càng không thể quay ngược thời gian lại được.
Cố Hiểu Thần ngồi phòng làm việc, đặt bút trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời xanh mây trắng, bầu trời tháng hai hiếm khi đẹp đến như vậy.
Cô thu hồi tầm mắt, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Trong lúc không hề hay biết gì, sắc trời đã dần dần u ám.
Cố Hiểu Thần bắt đầu thu dọn đồ đạc để tan làm, lúc đi ra khỏi cửa bộ phận làm việc, các nhân viên đã đi gần hết. Rẽ qua hành lang, lại nhìn thấy Diêu Vịnh Tâm đang đi đến phía cô. Cô bước chậm lại một chút, nghĩ rằng đã là giờ tan làm, nhẹ giọng chào, “Chị Vịnh Tâm.”
“Thật đúng lúc, vậy cùng nhau đi nhé.” Diêu Vịnh Tâm cởi mở mỉm cười, hai người cùng nhau đi về phía thang máy.
Đi thang máy xuống dưới tầng, Diêu Vịnh Tâm trong lúc vô tình liếc mắt, thấy Cố Hiểu Thần cúi đầu cau mày, vẻ ngẩn ngơ mơ màng, tựa như đang phải chịu rất nhiều lo âu. Cô có chút nghi ngờ, giọng điệu dường như thờ ơ nói, “Sao vậy? Gần đâu có nhiều chuyện không vui à?”
“Hả? Không có.” Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhìn sang đôi mắt đẹp chân thành của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042952/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.