Cố Hiểu Thần bị anh ôm ở trong ngực, nước mắt cứ như vậy chảy xuống. Giống như cuối cùng cũng đã tìm được bến đỗ, sợ hãi lúc nãy và bất an lúc này dần dần tiêu tan, để lại nỗi buồn man mác còn có chút rung động, nhưng lại khiến cô không dám nắm lấy hoàn toàn.
Tay cô khẽ động, do dự nửa buổi, vẫn không ôm lại anh.
Sợ đây chỉ là giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại sẽ không có gì cả.
Nước mắt cô chảy dài, Ngũ Hạ Liên cảm giác được sự ẩm ướt nóng bỏng đó, nét mặt tức giận đột nhiên trở nên ngột ngạt. Sau đó càng thêm mơ hồ, mày kiếm cau chặt. Anh bực bội buông tay bỏ cô ngồi lại chỗ. Sau đó nắm chặt vô lăng, nhấn ga, phóng xe vút đi, rời khỏi khách sạn rực rỡ.
Lúc xe chạy đi, bầu trời đêm sâu thẳm bỗng trổ ra những chùm pháo hoa rực rỡ.
Như một giấc mộng hão huyền không thực tế.
Từng bông pháo lớn đua nhau nở rộ, những chùm sáng rơi xuống. Ánh sáng rực rỡ sắc màu lập loè chói lọi chiếu lên thân xe, cũng chiếu lên cửa sổ xe, rọi vào một bên mặt Cố Hiểu Thần. Đôi mắt cô ngấn lệ nhoè đi không thấy rõ, nước mắt chảy dài trên má cô, trong suốt long lanh.
Xe lại lần nữa tăng tốc, nhanh chóng chìm vào trong bóng đêm.
Pháo hoa trên bầu trời dần dần cách xa rồi mất hẳn, bóng tối sâu thẳm mù mịt.
Khách sạn nơi tổ chức buổi tiệc sinh nhật, trong một căn phòng nào đó, mấy cô gái ăn mặc xinh đẹp đang thấp thỏm bất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042939/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.