“Liên thiếu gia…….. xin hãy buông tay…………” Sau khi phải chịu đựng sự chế giễu hết lần này đến lần khác, giọng nói của Cố Hiểu Thần đã run lên.
“Cô gái ngoan ngây thơ.” Ánh mắt Ngũ Hạ Liên ngưng tụ, khoé môi nhếch lên một nụ cười, tiếp tục nói ra những lời lẽ sắc bén lạnh lùng, “Tỉnh táo lại chút đi, cái gì mà giấc mộng gả vào Châu gia! Lợi dụng xong rồi, căn bản không còn một chút giá trị nào, em thật sự cho rằng anh ta sẽ chịu trách nhiệm với em sao?”
“Buông tay.” Cô không lưu loát vẫn nói hai chữ đó.
“Mở miệng cầu xin tôi, nói tôi giúp em. Thế nào?” Ngũ Hạ Liên ôm chặt lấy cô, tà ác nói.
Sắc mặt Cố Hiểu Thần trắng bệch không có chút tâm trạng nào, giọng nói của cô lạnh băng, “Không cần!”
“Ha.” Ngũ Hạ Liên thản nhiên mỉm cười, hai tay chầm chậm thả ra. Anh vừa thả tay, Cố Hiểu Thần lập tức đi về phía trước, đẩy cửa mở ra đi khỏi ban công. Nhìn bóng lưng cô rời đi, khuôn mặt của anh lạnh lùng, cũng rảo bước điềm tĩnh đi vào. Ban công lúc này không có người, chỉ có điếu thuốc đã cháy một nửa đang lập loè sáng.
Sảnh tiệc được thắp bằng những ngọn đèn màu tím sậm, các quan khách vây chặt lấy cửa ra vào của đại sảnh, chờ xem bắn pháo hoa.
Châu Nhã Như cùng mấy người bạn gái đang nói chuyện, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, không khỏi hoài nghi Ngũ Hạ Liên đã đi đâu rồi. Đột nhiên, cô nhìn thấy Cố Hiểu Thần từ ban công ngoài trời đi vào. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042938/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.