Chương trước
Chương sau
Sao lại xảy ra chuyện này?
Cố Hiểu Thần hoá đá, nhìn thấy Ngũ Hạ Liên hôn Châu Nhã Như, trong lòng cô đột nhiên tắc nghẽn. Tâm tư hoảng loạn, quay đầu lại nhìn về phía Châu Thành Trạch ở trước mặt, hoàn toàn không còn biết chuyện gì đang xảy ra nữa.
Châu Thành Trạch tự nhiên bình tĩnh, cúi đầu mỉm cười, “Trò chơi phối hợp vui thôi.”
Anh nói, một tay muốn ôm lấy cô.
Cố Hiểu Thần lùi về sau một bước, cắn môi xoay người bước lớn rời đi. Cô vừa đi, Châu Thành Trạch cũng đuổi theo, kéo Cố Hiểu Thần đi về phía góc không người.
Cảnh tượng mờ ám giữa hai người bọn họ bị Ngũ Hạ Liên tóm được một cách sắc bén, đáy mắt loé ra tia hung ác.
Anh nhìn Châu Nhã Như mỉm cười, khuôn mặt đó càng lúc càng mê người, càng lúc càng lạnh lẽo.
“Không ngờ cô ấy là người yêu của anh trai cô.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng dường như thờ ơ hỏi.
Châu Nhã Như theo ánh mắt của Ngũ Hạ Liên nhìn đến, vừa vặn thoáng thấy Châu Thành Trạch kéo tay Cố Hiểu Thần đi ra ban công ngoài trời. Cô bĩu môi, khinh thường hừ lạnh, ngạo mạn nói, “Cô ta mới không phải. Người giống như cô ta, đâu có tư cách vào được Châu gia chúng tôi, càng không với được tới anh trai tôi.”
Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Cả người tràn đầy hung ác khiến người ta giật mình.
Hành lang yên tĩnh vang lên tiếng bước chân, hai bóng dáng xô đẩy nhau.
“Châu Thành Trạch!” Vừa đi đến chỗ hành lang không người, Cố Hiểu Thần dùng lực gỡ tay ra.
Tại sao cả buổi tối lại nhìn chằm chằm cô không rời!
Châu Thành Trạch quay đầu nhìn cô, nhìn thấy đôi mắt cô loé ra tia phẫn nộ, cả người trở nên chói mắt lạ thường. Anh vẫn ung dung bình tĩnh, không nhanh không chậm nói, “Ngày mai đưa đơn từ chức, không cần tiếp tục ở lại Ngũ thị làm việc nữa. Tôi sẽ thu xếp cuộc sống hàng ngày cho em. Em thích cái gì, học piano, khiêu vũ thì thế nào.”

“Tôi không có gì để nói với anh.” Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, không lưu loát phun ra mấy chữ.
Đối với sự cự tuyệt của cô, Châu Thành Trạch cảm thấy vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt điển trai nho nhã hiện ra mấy phần nghi ngờ, cau mày hỏi, “Không cần mỗi ngày phải lo lắng kế sinh nhai nữa. Em có thể giống như dì Phân đi thẩm mỹ viện, đi dạo shopping, mua sắm quần áo, cùng vài người bạn uống trà, chẳng lẽ em không muốn sống cuộc sống như vậy sao?”
Cuộc sống như vậy thật là khiến cho người ta mơ ước.
Nhưng Cố Hiểu Thần chỉ cảm thấy nực cười, vừa mới định mở miệng, lại có người tìm đến, “Thiếu gia, lão gia tìm cậu.”
“Biết rồi.” Châu Thành Trạch đáp lời, quay đầu dặn dò Cố Hiểu Thần, “Đừng quên dì Phân còn có chuyện muốn nói với em. Còn nữa, không được đi.”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Cố Hiểu Thần cắn chặt răng.
Trong lòng một trận sợ hãi, cô vội vàng đi về phía phòng vệ sinh. Đứng ở trước bồn rửa mặt mở nước, hứng một ít nước hung hăng hất lên mặt, nước lạnh lẽo khiến cô cảm thấy rùng mình, lập tức làm cho cô bình tĩnh lại. Cô dùng ngón tay chà đi chà lại môi mình, giống như muốn tẩy đi dấu tích lưu lại của người nào đó.
Không ngừng nói với bản thân, nụ hôn lúc nãy chỉ là trò chơi, cứ coi như là nụ hôn nghi thức của nước ngoài.
Nhưng………….. vẫn thấy rất kinh tởm.
***
Cố Hiểu Thần quay lại sảnh tiệc nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Lâm Phân, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm thấy. Cô nghĩ Lâm Phân không phải là đến tầng ba rồi chứ, nghĩ tới nghĩ lui một hồi. Cô vừa định xoay người, trước mặt lại xuất hiện một thân hình xinh đẹp, hai tay Châu Nhã Như khoanh trước ngực, cao ngạo nhìn cô.
“Cô đi theo tôi.” Châu Nhã Như lạnh lùng nói.
Hai người đi đến ban công ngoài trời, một cánh cửa ngăn lại tất cả sự ồn ào náo nhiệt của bữa tiệc. Châu Nhã Như đứng đối diện Cố Hiểu Thần, cô đánh giá Cố Hiểu Thần một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt này và ánh mắt năm đó không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Cố Hiểu Thần chỉ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi, “Châu tiểu thư muốn nói gì với tôi.”
“Cố Hiểu Thần, cô đừng quá xem trọng bản thân mình. Muốn gả vào Châu gia chúng tôi, cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến. Cũng không tự mình soi gương một chút, xem cô là cái gì? Anh tôi có rất nhiều cô gái thích, anh mới không thèm để ý đến cô. Tặng cô bộ lễ phục, cô thích mặc hay không, muốn giải quyết thế nào là chuyện của cô. Nhưng đừng cho đó là thật, chẳng qua chỉ là thấy cô tội nghiệp nên tiện tay tặng nó cho cô. Còn nữa, đừng có cố ý đánh chủ ý lên người anh trai tôi, cô thật khiến người ta chán ghét.”
“Tôi hy vọng cô thông minh một chút! Trừ phi mặt trời mọc từ hướng tây, vậy thì cô mới có thể gả vào Châu gia!”

Lời nói của Châu Nhã Như giống như dao găm, mỗi câu đều đâm vào trái tim Cố Hiểu Thần.
Cố Hiểu Thần nghe thấy những lời chế giễu và châm biếm của cô ta, từ đầu đến cuối không nói một câu nào. Châu Nhã Như xoay người đẩy cửa đi vào đại sảnh bữa tiệc. Còn cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, gió lạnh thổi đến, một cơn ớn lạnh ập đến.
“Cách cách------------” Đó là âm thanh của tiếng mở nắp bật lửa.
Ai? Ai đang ở ban công?
Cố Hiểu Thần bị âm thanh đột ngột vang lên đó thu hút, nhanh chóng quay đầu nhìn đến.
Ở một đầu ban công khác, cách mấy mét, có người ngồi trên ghế đang châm điếu thuốc.
Khuôn mặt tà mị của người đàn ông hiện rõ rồi vụt mất, đường nét khuôn mặt hiện ra lúc ánh lửa loé lên. Ngũ quan giống như quỷ phủ điêu khắc, ba chiều rõ ràng, ẩn hiện trong bóng tối. Đôi mắt đó không hề bị che mất ánh sáng, ngược lại còn sáng ngời đến chói mắt. Đó là dã thú ẩn náu trong lùm cỏ vào đêm khuya, chờ thời cơ phục kích con mồi.
“Anh………..” Cố Hiểu Thần hoàn toàn chết lặng.
Cô thực sự không ngờ đến, ở ban công còn có người nữa! Vậy mà lại chính là anh!
Ngũ Hạ Liên hút thuốc, im lặng nhìn cô. Thái độ của anh thản nhiên, khiến cô cảm giác được có chút khinh thường. Anh giống như đang xem một vở kịch, chứng kiến toàn bộ quá trình cô bị Châu Nhã Như chế diễu, nhưng lại dường như không quan tâm đến nó.
Quên luôn Lâm Phân còn có chuyện muốn nói với cô, cô lúc này, chỉ muốn cấp bách rời ngay khỏi chỗ này.
Cố Hiểu Thần vừa chuyển bước chân, phía sau lại truyền đến tiếng quá âm u, “Đứng lại!”
Giọng nam lạnh băng của anh chậm rãi truyền đến, bước chân của cô ngột ngạt.
Cố Hiểu Thần cắn răng, lần đầu tiên phớt lờ anh, lặng lẽ đi. Người phía sau với tốc độ nhanh nhất đuổi kịp cô, chỉ trong nháy mắt, anh đã đến phía sau cô. Tay mạnh mẽ đưa về phía cô, trực tiếp từ phía sau ôm lấy cô. Cố Hiểu Thần hoàn toàn bị anh giam trong lồng ngực, hơi thở toàn mùi rượu nóng bỏng của anh phả về phía cô, “Tôi cho phép em đi chưa?”
“Bây giờ còn không thèm đếm xỉa đến sự tồn tại của tôi, thật là bản lĩnh.” Ngũ Hạ Liên cắn tai dái cô thở dài, làm cho Cố Hiểu Thần không khỏi run sợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.