Về đến căn hộ Yinshen Mansion, Ngũ Hạ Liên kéo Cố Hiểu Thần đi vào phòng khách. Anh ấn cô ngồi xuống sô pha, cúi đầu nhìn vết bầm đỏ tía trên trán cô. Anh không vui nhíu máy, xoay người lập tức lục lọi ngăn kéo. Vừa tìm, vừa ngầm oán giận.
Nhưng tìm cả nửa ngày trời cũng không tìm thấy.
“Hộp thuốc chết tiệt kia đi đâu rồi!” Ngũ Hạ Liên trầm giọng mắng.
Cố Hiểu Thần hoang mang hoàn hồn, đột nhiên đứng dậy.
Ngũ Hạ Liên lục lọi các ngăn kéo thành một đống lộn xộn, cuối cùng cũng tìm được hộp thuốc. Anh cầm hộp thuốc xoay người nhìn về phía sô pha, nhưng cô sớm đã không còn ở đó. Ánh mắt liền quét đi, chỉ thấy cô đang ở trong bếp thu dọn mớ rau. Bóng dáng đơn độc, tóc đen rũ xuống hai bên má, nhìn cô có vẻ rất nhu thuận, nhưng thực ra lại rất cứng đầu.
Rau để ngoài nhiều ngày như vậy sớm đã vàng úa.
Dĩ nhiên là không thể ăn được nữa.
Cố Hiểu Thần lặng lẽ thu dọn rau, ném vào thùng rác ở một bên.
“Đừng thu dọn nữa!” Ngũ Hạ Liên bước lớn đi về phía cô, một tay kéo cô đi trở lại ghế sô pha. Rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh cô, dùng ánh mắt ngăn chặn hành động của cô. Anh lấy bông nhúng vào cồn để lau và sát trùng vết thương cho cô, cồn lạnh chạm vào da cô, Cố Hiểu Thần cảm thấy hơi đau.
Cảm giác đau khôi phục, cả người cô bình tĩnh lại, không còn giống như một cái xác biết đi nữa.
Cố Hiểu Thần hoàn hồn, nhìn thấy khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042940/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.