Lại là kiểu tra hỏi như vậy, sự bá đạo của anh khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy một trận khó hiểu. Chẳng lẽ nói muốn đi bệnh viện đều phải thông qua sự đồng ý của anh? Hay là bởi vì người đưa cô đến bệnh viện là Ngôn Húc Đông – người bạn tốt nhất của anh?
Cố Hiểu Thần vẫn điềm đạm, nhẹ giọng nói, “Liên thiếu gia, việc công là việc công, việc tư là việc tư.”
Ngũ Hạ Liên đặt bút trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Cô đứng ở trước mặt anh, cách anh một cái bàn làm việc.
Lo lắng bất an so với lần đầu gặp mặt, sự căng thẳng đó của cô đang dần dần mất đi lúc nào không hay biết. Sau khi trải qua những trắc trở, cô giống như một con bướm chui ra khỏi kén, ở trong mưa gió vẫn vỗ cánh lúc lên lúc xuống, tự do tung tăng bay lượn trên bầu trời.
Nhưng, anh đột nhiên có ý nghĩ muốn chặt đi đôi cánh của cô, khiến cô hoàn toàn không thể bay được nữa.
“Rất tốt.” Ngũ Hạ Liên thờ ơ nói ra hai chữ, mắt nhìn cô chăm chú rồi nở nụ cười, “Em công tư phân minh rất rõ ràng.”
Rõ ràng đến mức khiến anh cảm thấy bức bối!
Cố Hiểu Thần mím môi, lại nói tiếp, “Không biết Liên thiếu gia gọi tôi đến là có chuyện gì sai bảo.”
Ngũ Hạ Liên im lặng trong phút chốc, lúc này mới nói, “Dự án dầu mỏ Hoa Vũ, không được xảy ra sai sót.”
“Liên thiếu gia xin hãy yên tâm, tôi sẽ làm hết khả năng của mình.” Lúc này đối mặt với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042912/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.