Ngôn Húc Đông lấy xe xong, Cố Hiểu Thần mới nhớ ra quên cầm túi theo, bởi vì mọi thứ đều ở trong túi. Ngôn Húc Đông lại đi vào toà nhà lấy túi giúp cô. Quay đi quay lại, cuối cùng Ngôn Húc Đông cũng nhanh chóng đưa Cố Hiểu Thần đến bệnh viện. Sau đó, anh nói Cố Hiểu Thần ngồi ở một bên, còn mình đi xếp hàng lấy số.
Mỗi ngày, bệnh nhân đến bệnh viện khám bệnh đều rất đông, nên phải đợi rất lâu.
Lúc Cố Hiểu Thần ngồi chờ trên băng ghế, nhìn bóng dáng anh chầm chậm theo hàng người đi về phía trước. Đột nhiên lúc này, cô lại nhớ đến Cố Thanh. Người đàn ông đó đã rời xa cô rất lâu rồi. Lúc còn nhỏ bị bệnh, Cố thanh đều sẽ đứng trong đám đông lo lắng chờ đợi. Còn Lâm Phân sẽ ngồi bên cạnh cô.
“Được rồi. Có thể đi được rồi.” Ngôn Húc Đông cuối cùng cũng lấy số xong, đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, “Khoa ngoại? Không biết ở lầu mấy, anh đi hỏi một chút.”
Cố Hiểu Thần vội vàng trả lời, “Lầu ba.”
“Em từng đến đây rồi?” Ngôn Húc Đông cau mày, chỉ cho rằng chân cô ấy thường hay đau.
Cố Hiểu Thần “Vâng” một tiếng, bất giác nghĩ đến người đàn ông kia.
Ngày đó, sau khi đi đàm phán với Công ty Vinh Thăng, anh một lời cũng không nói trực tiếp đưa cô đến bệnh viện.
Trùng hợp là, khoa ngoại ở lầu ba, bác sĩ hôm nay vẫn là người trước đó.
Bác sĩ gần năm mươi tuổi nhìn thấy Cố Hiểu Thần, dường như có chút ấn tượng. Tháo giày ra, xem vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042911/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.