Ách? Anh đang nói cái gì vậy? Ăn cô?
Cố Hiểu Thần đột nhiên ý thức được ý anh nói “ăn” nghĩa là gì, cúi đầu, khuôn mặt rất không có chí khí đỏ bừng lên. Anh còn đang đặt cằm trên vai cô, chỉ cần hơi liếc mắt thì có thể nhìn thấy khuôn mặt phấn nộn của cô rồi, vậy mà không nhịn được đến gần cô, nhẹ nhàng hôn cô.
“Sao mặt lại đỏ vậy…” Ngũ Hạ Liên trêu ghẹo, không chịu bỏ qua cho cô.
Bị anh nói một câu như vậy, mặt cô vốn dĩ đã đỏ bừng giờ lại càng thêm đỏ, cô giận dỗi rửa rau cải trong tay, định thử chuyển sự chú ý của mình sang cái khác, nhưng anh lại càng áp sát tai cô, cắn dái tai cô âm trầm nói lời mê hoặc, “Nhưng….. thật đáng yêu.”
Chân tay Cố Hiểu Thần có hơi lúng túng, lúc này ngay cả mang tai cũng đã đỏ lừ.
“Em…. em……” Cô nói mấy tiếng không nên lời, lại phát hiện bản thân không thể nói liền mạch.
Anh lẩm bẩm “Ừ” một tiếng, đưa lưỡi nóng bỏng ra nhẹ nhàng liếm cổ cô. Cơ thể Cố Hiểu Thần đột ngột căng cứng, cảm giác đó vừa nhột nhạt vừa khó chịu, khiến tim cô đập càng loạn. Cô có chút thấp thỏm không yên, ngượng ngịu nói, “Em còn đang nấu cơm.”
Cô nỗ lực vươn người về phía trước, không muốn cùng anh thân mật dựa sát như vậy. Tay làm nhanh hơn ra vẻ bản thân đang rất bận rộn. Nhưng rau cải trong tay lại bị nát vụn vô cùng thê thảm.
“Đừng như vậy…… em muốn nấu cơm……” Giọng cô run rẩy nói.
“Em nấu của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doi-khang-hoa-tam-chu-thuong/1042891/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.